Đức vẫn cầm lấy viên ma tinh không thả, hắn mở miệng nói.
“Trước hết sao không đưa ta đến xem kẻ mà ngươi đang che dấu chứ nhỉ, ta cũng cần phải biết mức độ của vật phẩm giao dịch giữa chúng ta là gì.”
“Tại sao ta phải đưa ngươi đi, nếu chỉ muốn giao dịch thì chỉ cần làm ngay tại đây, sau đó ngươi rời đi, ta và ngươi sẽ không còn liên quan đến nhau nữa là được mà.”
Nghe vậy Đức cũng chỉ biết cười.
“Thôi nào, ta đã tiến đến mức này rồi, ngươi vẫn nghĩ đến việc đuổi ta đi sao?”
Tên tà thuật sư cau mày nhìn lấy Đức.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Đức thấy tên tà thuật sư hoài nghi nhìn chính mình, hắn liền thở dài rồi đưa tay lên cọ hai ngón cái và ngón trỏ với nhau rồi nói.
“Sao anh bạn phải khó khăn thế nhỉ. Làm ăn, ta đương nhiên là muốn làm ăn rồi.”
“Ha, làm ăn? Ta có gì để ngươi làm ăn sao.”
“Không lo, thứ ta cần chắc chắn là ngươi có, thậm chí có rất nhiều. Giao dịch với ta đảm bảo là ngươi không thiệt.”
Tên tà thuật sư nhìn Đức rồi ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Vẫn là câu hỏi đó, tại sao ta phải đưa ngươi đi? Ta vẫn không thấy một lợi ích rõ ràng nếu ta giao dịch với ngươi.”
“Hừm, thế này thì sao. Nếu ngươi đưa ta đi, ta có thể cân nhắc chữa trị ma tinh hoá cho người ngươi yêu, thế nào?”
Đức vừa kết câu, một lưỡi kiếm sáng loáng hướng thẳng cổ của Đức mà đi.
KENG
Thanh kiếm bị chặn lại bởi một ma thuật phòng ngự.
“Đột nhiên t·ấn c·ông người khác thế, ý thức để đâu mất rồi.” – Đức liếc nhìn kẻ đang cầm thanh kiếm đặt ở gần cổ mình.
“Ngươi. Ta nói cho hạng nhà ngươi biết, không nên đùa với lửa. Ta có thể e ngại viên ma tinh trong tay ngươi p·hát n·ổ, không đồng nghĩa với việc ta không dám ra tay với ngươi. Cùng lắm thì cả hai ta cùng c·hết.” – Tên tà thuật sư nhìn Đức với ánh mắt như muốn g·iết người.
Nhìn thấy trạng thái này của hắn, Đức cũng để ra vẻ mặt nghiêm túc. Cậu đưa tay lên chạm đẩy nhẹ lưỡi kiếm ra.
“Thế? Vấn đề ở đây là gì? Ta không nhớ mình đã làm gì đến mức để ngươi phải động sát tâm.”
“Không làm gì? Ma tinh hoá là bệnh không thể chữa, cho dù là những ma thuật sư mạnh nhất hay những gia tộc ma thuật sư lâu đời nhất cũng không có cách chữa. Vậy mà ngươi? Một tên nhóc vắt mũi chưa sạch dám mạnh miệng trêu đùa ta bằng cách đó sao?”
“Ồ, ra là vì vấn đề đó sao? Tưởng gì, ta không đùa ngươi đâu, ta nói thật đấy. Ma tinh hoá có chia làm nhiều mức độ, nặng quá thì ta không dám chắc thế nhưng tuỳ trường hợp của bệnh nhân mà ta có thể chữa trị. Đương nhiên là với một giá cả xứng đáng.”
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Đức, tên tà thuật sư đương nhiên là vẫn không tin, nhưng Đức có thể thấy được sự ngập ngừng trong mắt hắn. Thế là Đức bồi tiếp.
“Như ngươi đã nói, cho dù những kẻ mạnh nhất hay những gia tộc lâu đời nhất trên thế giới này cũng không chữa được ma tinh hoá. Ta không có ý so sánh ta với họ, lời của ta đương nhiên cũng không uy tín bằng họ, ngươi có thể cho là ta nói dối và g·iết ta. Thế nhưng nếu như ta nói thật thì sao, ngươi sẽ để cơ hội duy nhất chữa trị cho người mình yêu bị trôi đi mất sao? Hay là ngươi sẽ nắm lấy nó dù nó có nhỏ đến mức nào đi chăng nữa? Ngươi cũng không muốn sống cả đời bằng cách hiến tế mạng người khác thế này đúng chứ, hẳn là cô ta cũng không muốn vậy.”
“Ngươi là nói thật?” – Một sự do dự hiện lên trong mắt tên tà thuật sư càng ngày càng lớn.
“Ai biết được. Có thể ta là đang nói dối để tiếp cận ngươi, cũng có thể là ta đang nói thật. Nếu ngươi quyết định đưa ta đi, đó sẽ là một ván cược.”
Ngẫm nghĩ một chút, tên tà thuật sư cuối cùng cũng nhăn mày mà thu kiếm lại.
“Ta sẽ đưa ngươi đi, thế nhưng nếu như ngươi có ý định làm mấy hành động ngu xuẩn, cho dù ta có c·hết thì cũng phải c·hặt đ·ầu ngươi xuống.”
Nghe đến đây, Đức mỉm cười.
“Vậy, ngươi dẫn đường đi.”
Đức vừa dứt lời, tên tà thuật sư liền đưa tay vào túi áo lấy ra một cái bao thêu hoa nhỏ rồi ném lên không trung. Chiếc bao vừa rời tay liền biến lớn rồi miệng bao mở rộng ra như một cánh cổng.
Đức cũng chỉ biết bước vào trong chiếc túi, theo ngay sau là tên tà thuật sư.
Vừa bước vào trong, Đức đã thấy trong này là một không gian trông giống như một căn phòng bệnh vậy, với các thiết bị y tế cùng một chiếc giường bệnh bên trên nằm một người phụ nữ cá nhân Đức đánh giá là khá dễ nhìn.
“Thường thì túi càn khôn không đựng được vật sống.” – Đức nói rồi tiến đến một bức tường gần đó, cậu gõ nhẹ lên tường.
“Cảm giác này, ma thuật không gian? Không, không có dấu hiệu dùng ma lực để duy trì? Đây là một loại vật phẩm ma thuật giúp tạo một không gian thu nhỏ nằm riêng với bên ngoài.” – Đức vừa sờ lấy bức tường vừa suy nghĩ.
Khi đang suy nghĩ, âm thanh của tên tà thuật sư liền đánh vỡ sự tập trung của Đức.
“Thế nào? Ngươi không phải muốn đến xem nàng sao? Đứng đó làm gì?”
Nghe vậy, Đức cũng gật đầu rồi tiến tới phía chiếc giường bệnh.
Nhìn cô gái nằm tên giường. Đức quay sang hỏi tên tà thuật sư khi đưa tay về phía cô gái.
“Ta có thể..?”
Nhìn động tác tay của Đức, tên tà thuật sư cũng chỉ gật đầu.
Đức nhận được sự cho phép liền đưa tay đặt vào giữa mi tâm của cô gái. Ma lực của hắn ngay lập tức xông vào não rồi đi tới khắp các ngõ ngách của mạch ma lực trong cơ thể nàng.
“Cô ta dùng cấm thuật? Không, đúng hơn là cô ta cố gắng cưỡng ép p·há h·oại một ma thuật nào đó?” – Đức hỏi
Nghe Đức hỏi, tên tà thuật sư cũng chỉ có thể thở dài rồi kể.
“Nàng khi đó là muốn tạo ra một ma thuật có sát thương lớn.”
“Lớn đến mức nào?” – Đức hỏi
“Tầm khoảng phá huỷ một toà cao ốc lớn.”
“Không tính là quá bất khả thi. Vậy điều gì đã xảy ra?”
“Nàng… không đủ ma lực nên đã mượn nhờ ma lực tự nhiên.”
Nghe đến đó, lông mày Đức co lại.
“Cô ta khi đó cấp mấy?”
“Thượng giai, Nhân cấp.”
“Vậy là cấp 3? Ngu xuẩn. Để ta đoán nhé, đưa ma lực tự nhiên vào không kiểm soát được, nhưng lúc nhận ra sai lầm thì đã muộn, ma lực tự nhiên quá lớn khiến ma thuật mất khống chế, nên là cô ta cưỡng ép huỷ đi ma thuật giữa lúc nó sắp hoàn thành?”
“Đúng vậy. Nàng ấy khi đó không còn lựa chọn nào khác. Sau sự kiện đó tầm 3 tháng, cơ thể nàng ấy bắt đầu có dấu hiệu ma tinh hoá, thêm một tháng sau thì nàng b·ất t·ỉnh.”
Nghe đến đây, Đức bắt đầu nói ra suy đoán của mình.
“Với lượng ma lực khi đó, khả năng là cô ta đã vô thức tạo một cuộc trao đổi với ma lực, đánh đổi một cái gì đó để có thể huỷ được ma thuật kia. Với một ma thuật sư cỡ cô ta khi đó, ta đoán cô ta cũng không làm được một giao dịch gì đó phức tạp đâu. Để dẫn tới kết quả bị ma tinh hoá thì khả năng là cô ta đã trao đổi cái gì đó của bản thân để đổi lấy ma lực đủ để so sánh với lượng ma lực tự nhiên kia để rồi hai nguồn ma lực đó tự triệt tiêu lẫn nhau dẫn tới huỷ được ma thuật đó.”
“Đổi lấy ma lực? Sao ngươi có thể chắc được.”
“Mạch ma lực của cô ta hoá thành tinh thể hết rồi. Đây là dấu hiệu cho thấy cô ta đang cố sử dụng ma lực cho một loại ma thuật nào đấy nhưng cơ thể cô ta đã không còn ma lực vậy nên dựa theo quy tắc các bộ phận trong cơ thể của cô ta sẽ hoá thành ma tinh để chuyển đổi thành ma lực để có thể thực hiện ma thuật đó.”
“Nhưng nàng ấy chỉ nằm đó thôi mà, nàng ấy còn chẳng tỉnh táo, ngươi nói nàng ấy có thể thực hiện ma thuật gì chứ?” – Tên tà thuật sư đang dần mất kiên nhẫn.
“Không phải là thực hiện vào lúc này, mà là trong quá khứ.”
“Trong quá khứ?”
“Cô ta khi huỷ đi thứ ma thuật mất kiểm soát kia đã đánh đổi chính bản thân để lấy đủ ma lực. Nói thế thì không đúng lắm, dễ hiểu hơn thì cô ta đã vay một khoản ma lực thế chấp bằng chính cơ thể của cô ta. Điều kiện giao dịch chi tiết thì ta không quá rõ, thế nhưng rõ ràng là cô ta đã không trả được khoản vay đó kịp thời và đây là kết quả, ma lực sẽ làm mọi thứ để lấy lại số ma lực nó cho cô ta vay.”
“Vậy liệu có thể chữa trị được không?” – Tên tà thuật sư nói với giọng run run.
Đức quay sang nhìn hắn, rồi một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt Đức.
“Đương nhiên, nhờ việc ngươi thường hiến tế để cung cấp ma lực cho cô ta nên món nợ này của cô ta vẫn có thể kéo dài đến bây giờ mà vẫn chưa có dấu hiệu bị ma tinh hoá quá nặng. Thế nhưng lượng ma lực ngươi hiến tế đó chỉ đủ trả phần lãi của khoản vay đó thôi. Bây giờ cái ngươi cần là xác định chính xác điều kiện mà cô ta đem ra để trao đổi với ma lực là gì, để rồi giúp cô ta đạt được thứ đó để giải quyết khoản vay của cô ta giúp cô ta tỉnh lại. Rồi sau đó, việc còn lại chỉ còn là truyền một lượng ma lực lớn cho cô ta để cô ta tự chữa lành từ bên trong thôi.”
“Thế nhưng làm sao ta có thể xác định được điều kiện đó cơ chứ. Nàng ấy giờ đang b·ất t·ỉnh, ta cũng đâu có thể hỏi được.” – Tên tà thuật sư mặt mày ủ rũ nói.
Nghe vậy, Đức tự chỉ vào bản thân mình cười nói.
“Vậy nên mới cần có ta ở đây, nếu ngươi tự làm được hết thì ta còn giao dịch được gì nữa.”
Nhìn vẻ tự tin của Đức, sự do dự lại một lần nữa hiện lên trong mắt tên tà thuật sư.
“Việc này chắc chắn thành công được sao?” – Hắn lo lắng nói.
“Tầm tám chín phần là thành công, thế nhưng thành công cũng phải kèm theo một cái giá. Và nói trước, nó không rẻ đâu, dù sao thì trong cuộc giao dịch này ngươi cần ta chứ cũng không phải là ta cần ngươi.” – Đức cười khẩy nói.
Suy nghĩ đăm chiêu một lúc lâu, cuối cùng tên tà thuật sư mới cất tiếng.
“Hãy đưa ra cái giá cụ thể, ta đồng ý giao dịch với ngươi.”