Trở Về : Mọi Chuyện Lần Này Sẽ Tốt Hơn

Chương 17: Chữa trị



Chương 17: Chữa trị

Có được sự đồng ý từ tên tà thuật sư, Đức cũng không ngần ngại mà cười nói.

“20 triệu đô la mỹ tiền tươi, cùng với chiếc túi này” – Nói rồi Đức chỉ lên trên ý chỉ chiếc túi càn khôn.

Nghe vậy tên tà thuật sư liền nhăn mày.

“Cái giá đó quá đắt.”

“Đúng vậy, nhưng ngươi đâu có lựa chọn khác đúng chứ?” – Đức nhàn nhã đáp.

“Ngươi đã nói vấn đề của nàng cho ta, ta đã biết vấn đề thì hoàn toàn có thể tìm người khác để giúp ta, ta không tin trên thế giới này chỉ có một mình ngươi chữa được.” – Tên tà thuật sư như tìm được sơ hở của Đức nên hắn nói một cách hớn hở.

“haha, đương nhiên là ngươi có thể. Thế nhưng…” – Nói nửa chừng Đức lại đưa tay lên trước mặt tên tà thuật sư, trong tay vẫn là viên ma tinh thạch đang phát sáng.

“Ngươi đe doạ ta? Cho dù ngươi kích nổ nó ở trong đây, bên ngoài cũng không có động tĩnh. Thứ đó hết tác dụng đe doạ rồi.” – Tên tà thuật sư nói với vẻ đắc ý.

“Ta biết chứ, thế nhưng nếu thứ này p·hát n·ổ bây giờ, ngươi sẽ không thể bảo vệ được cô ta.” – Đức cười nói.

“Vậy thì tiếc cho ngươi rồi, lúc nào trên người nàng cũng được ta đặt thuật phòng hộ, chỉ với cái v·ụ n·ổ nhỏ nhoi đó đừng nói là làm nàng b·ị t·hương, đến làm xước lớp phòng hộ còn không được.”

Nghe vậy, Đức cũng không nói gì mà chỉ cười nhìn lấy tên tà thuật sư mặt không một gợn sóng.

Chờ một lúc không thấy động tĩnh từ phía Đức, tên tà thuật sư như nhận ra điều gì đó liền tiến nhanh về phía giường bệnh kiểm tra lấy cô gái đang nằm đó.

“Ngươi phá thuật phòng hộ rồi. Từ khi nào?”

“Từ khi ngươi cho ta chạm vào cô ta.”



“Thằng khốn..” – Tên tà thuật sư định quay lại t·ấn c·ông Đức một cách bất ngờ.

“Ey ey ey, từ từ nào anh bạn.” – Đức giơ tay đưa viên ma tinh lên cao, ánh sáng của ma lực toả ra khắp căn phòng.

Thấy được viên ma tinh như sắp nổ, tên tà thuật sư bắt buộc phải ngừng tay, hắn không dám manh động.

“Thế nào, chấp nhận điều kiện. Ta sẽ chữa trị cho cô ta, nhận được thù lao ta sẽ rời đi, ta và ngươi coi như không quen không biết.” – Đức thản nhiên nói.

Nhìn Đức với ánh mắt muốn g·iết người. Tên tà thuật sư cuối cùng phải cắn răng chấp nhận yêu sách của Đức.

“Thế có phải tốt không, cứ phải làm cả hai người đều tốn thời gian.” – Đức sau khi nghe đối phương đã chấp nhận thì liền cười và đưa tay ra nói.

Hai người bắt tay nhau một cách đơn giản. Đức sau đó rất nhanh bắt đầu quá trình chữa trị.

“Ngươi có ma thạch ở đó không? Số lượng tầm 100 viên là được.” – Đức hỏi.

“Có. Nhưng để làm gì?”

“Cô ta tuy đang b·ất t·ỉnh nhưng theo lý thuyết thì chỉ b·ất t·ỉnh về mặt cơ thể chứ linh hồn của cô ta hiện vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nhưng có thể là đang lang thang trong cõi mộng. Vậy nên ta định làm là đưa linh hồn của ngươi vào cõi mộng để tiếp xúc và hỏi cô ta.”

“Chẳng phải việc du hành cõi mộng rất nguy hiểm sao?”

“Đúng vậy, thế nên ta sẽ chỉ đưa ngươi vào cõi mộng đúng 3 phút, sau đó sẽ cưỡng ép kéo ngươi ra. Nếu trong 3 phút ngươi không hỏi được thì chúng ta sẽ thực hiện lại sau khoảng một tiếng để linh hồn ngươi ổn định lại được với cơ thể.”

“Thời gian phân bổ như thế thực sự là bất tiện.”

“Hết cách rồi. Đưa ngươi vào cõi mộng của cô ta có nghĩa là tách linh hồn khỏi cơ thể rồi tiến vào thế giới do linh hồn của kẻ khác tạo ra. Ngươi hiểu thế nghĩa là gì không?”



Tên tà thuật sư nghe vậy thì liền nhăn mặt.

“Là ta đã bước vào lãnh địa của nàng.”

“Đúng vậy, đã thế lãnh địa đó là cõi mộng. Khả năng đồng hoá của nó là rất kinh khủng, nếu ngươi trong đó quá 3 phút thì cho dù có là thần cũng vô pháp kéo linh hồn ngươi trở lại cơ thể nữa.” – Đức vừa nói vừa tiếp nhận ma thạch từ tay của tên tà thuật sư.

“Vậy nếu như giữa quá trình này ngươi không đưa ta trở về mà mặc kệ ta ở đó sau đó c·ướp đồ của ta rời đi thì sao?” – Tên tà thuật sư nghi hoặc hỏi.

“Ngươi đa nghi thật đấy, nếu đã ngươi nghĩ như thế, vậy thì ta với ngươi lập một giao ước đi. Ta thực hiện nghi thức giúp ngươi cứu cô ta đổi lại khi nghi thức hoàn thành thì ta nhận được thù lao của mình. Nếu ai không thực hiện thì h·ình p·hạt gấp đôi. Thế nào?” – Đức thản nhiên mà đưa ra giải pháp.

Nghe vậy, tên tà thuật sư như có thêm niềm tin liền nhanh chóng chấp nhận và thành lập giao ước với Đức. Giao ước được tạo ra dựa trên ma lực nên bắt buộc phải thực hiện, nếu không h·ình p·hạt tương đương rất lớn.

Sau khi giao ước được lập thành, Đức bắt đầu dùng ma thạch để bày trận.

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?”

“Ngươi biết tập yoga không?” – Đức vừa nói vừa bày một lượng nhỏ ma thạch quanh phòng.

“Không. Cái đó cần thiết sao?”

“Không bắt buộc, có thì tốt thôi. Không có cũng không sao.”

Sau khi bày xong ma thạch, Đức đỡ lấy cô gái đang nằm trên giường bệnh xuống sàn rồi để cô ta vào trạng thái ngồi xếp bằng. Tiếp đó Đức để cho tên tà thuật sư ngồi ngay cạnh.

“Cố giữ nguyên trạng thái trong xuốt khoảng thời gian. Không được cử động, khi linh hồn rời khỏi cơ thể ngươi thì thông tin linh hồn là ở trạng thái này, khi trở lại cũng phải ở trạng thái đó.” - Đức vừa nói, vừa lấy một chiếc khăn dài buộc tay của hai người lại với nhau. Tiếp đó hắn hỏi.

“Ngươi tên gì? Cả cô ta nữa?”



Nghe Đức hỏi vậy tên tà thuật sư có hơi e ngại, sự e ngại này Đức có thể thấy rõ trong mắt. Hắn liền nói.

“Đến bước này rồi mà ngươi vẫn không tin ta sao. Chúng ta đang hợp tác, ta cần biết tên của hai ngươi để thực hiện nghi thức, điều đó kì lạ lắm sao?” – Đức bất mãn nói.

Thấy vẻ khó chịu của Đức, tên tà thuật sư cũng không nghĩ quá nhiều nữa. Hắn liền trả lời.

“Nàng tên Doãn Minh Châu, Ta là Lăng Khương Tuấn.”

“Tốt, giờ thì ngươi nhắm mắt vào. Tĩnh tâm, đừng nghĩ về thứ khác. Đặt mục tiêu suy nghĩ của ngươi đến cô ta và chỉ cô ta, sau đó có thể nói to hoặc nhẩm trong đầu tuỳ ngươi ý niệm muốn kết nối với cô ta của ngươi. Sau đó việc còn lại là của ta.” – Đức nói khi hoàn thành nốt những bước cuối cùng của nghi thức.

Sau vài phút ổn định.

“Được rồi, bắt đầu đi.”

Đức nói rồi bắt đầu kích hoạt ma trận dựng sẵn để bắt đầu nghi thức.

Ngay khi nghi thức bắt đầu, rất nhanh linh hồn của Khương Tuấn đã được đưa sang cõi mộng của Minh Châu.

Đức lay cơ thể của Khương Tuấn, sau khi xác nhận hắn ta đã thực sự rời vào cõi mộng. Đức mới thả lỏng cơ thể.

“Thật là, đúng là thằng đần. Không ai dạy mày là không được dễ dàng tiết lộ tên cho người khác sao?” – Nói rồi Đức giật lấy một cọng tóc của Khương Tuấn.

“Để xem nào, mình có 3 phút. Trước hết thì lấy cái này đi.” – Đức tiến tới chiếc giường bệnh, tiện tay lấy con dao gọt hoa quả đặt ở đầu giường, hắn rạch chiếc gối ra để lấy phần bông bên trong. Cắt thêm một tấm vải rồi quấn tấm vải quanh đống bông, cố định bằng hai sợi dây ở hai đầu tấm vải.

Tiếp theo đặt lọn tóc vừa lấy của Khương Tuấn vào trong, rồi lấy dây cột chặt ở gần một đầu. Như vậy là đã hoàn thành một hình nhân cơ bản.

“Bây giờ thì.. Lăng Khương Tuấn!” – Đức đặt hình nhân lên bàn sau đó đọc tên của Khương Tuấn, rồi hắn tạo ra một vòng phép lơ lửng ngay bên trên hình nhân. Một giây sau khi được tạo ra, vòng phép xoắn lại rồi thu gọn về phía trung tâm tiếp đó kéo dài xuống dưới, cuối cùng là thành hình một cái đinh.

Đức tiện tay cầm lấy chiếc cốc đặt bên cạnh rồi đập mạnh vào cái đinh phép để nó cắm thẳng vào hình nhân. Khi chiếc đinh được đưa vào trong hình nhân, hình nhân bắt đầu lơ lửng lên rồi phát sáng. Sau khi ánh sáng qua đi, để lại là một hình nhân trông giống hệt một phiên bản thu nhỏ của Khương Tuấn.

“Vậy là xong.” – Đức vui vẻ chiêm ngưỡng thành quả của mình.

“Ấy c·hết, hình như gần 3 phút rồi. Kéo tên kia lại thôi.” – Đức nói rồi bắt đầu đưa tay lên làm phép để kéo linh hồn của Khương Tuấn về lại cơ thể.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.