Trở Về : Mọi Chuyện Lần Này Sẽ Tốt Hơn

Chương 15: Bàn Lại Điều Kiện



Chương 15: Bàn Lại Điều Kiện

Trước khi đến đây, Đức đương nhiên đã nghĩ đến các kế hoạch khác nhau, thế nhưng hắn căn bản cũng không tính đến trường hợp sẽ gặp kẻ chủ mưu trong hoàn cảnh thế này.

Ngọc tuy không ở đây thế nhưng chỉ việc nàng là bạn của Lan cùng với nàng là người dẫn hắn vào trường, đồng thời cũng là người giới thiệu Đức với Lan, mỗi vài thứ đó đã là một sợi xích để hắn không thể tự do làm việc rồi.

Đức trăm tính, vạn tính cũng không tính đến Ngọc. Ngọc còn ở đó thì Đức không thể làm lớn. Nếu hắn dám làm lớn bây giờ thì chắc cũng không tốn đến một tuần là q·uân đ·ội sẽ đến gô cổ hắn lại, họ không thiếu cách để moi được thông tin mà họ muốn, đặc biệt là từ một người bình thường như Ngọc.

Trong khi đang nghĩ làm cách nào để xử lý mớ bòng bong này, thì hắn nhận ra tên Lan g·iả m·ạo lại đang cố tránh một trận chiến với hắn, tên này tuy thực lực hơn hắn thế nhưng cũng không dám gây ra một trận chiến ở đây.

Nhớ lại về kiếp trước, Đức có nghe rằng tên này b·ị đ·ánh bại khi cố thực hiện nghi thức hiến tế, sau khi hắn b·ị đ·ánh bại thì các ma thuật sư chính quy phải tốn ma thạch để đạo ngược và vô hiệu hoá nghi thức, rồi mới tính là chiến dịch thành công.

Nghĩ đến đây Đức chợt thấy điểm lạ, thân là một tà thuật sư, đảm bảo tên này phải có ít nhất là một kế hoạch để chạy chốn nếu có điều bất ngờ xảy ra. Thế nhưng hắn lại không chạy khi bị t·ấn c·ông bởi nhiều ma thuật sư như vậy, nói là hắn ở lại vì nghi thức thì Đức chắn chắn là không tin.

Cũng chỉ là một nghi thức mà thôi, ở đâu làm chả được. Thế nhưng tên này lại ở lại, có nghĩa là ngoài nghi thức này ra thì có một thứ khác quan trọng với tên này, ít nhất là quan trọng hơn tính mạng của hắn để mà hắn không dám chạy trốn khi bị phát hiện.

Đức không biết thứ đó là gì, thế nhưng đó có thể là nút thắt để Đức có thể chiến thắng trận này.

Vậy nên, đã hắn không muốn gây ra một trận đấu ở đây, vậy thì Đức sẽ dùng chính cái đó để lấy lại lợi thế của mình. Đức đương nhiên cũng không muốn phải chiến đấu hiện tại thế nhưng hắn cũng không bắt buộc phải chiến đấu.

Viên ma thạch mà hắn lấy được từ dưới sân là một viên ma thạch cấp thấp, tuy trữ lượng ma lực ở trong thứ này khá cao, có thể nói là gần như chạm tới ngưỡng của ma thạch cấp cao thế nhưng nó vẫn là cấp thấp.



Mà ma thạch cấp thấp khác với ma thạch cấp cao ở điểm nào, đó là giới hạn trữ lượng ma lực. Ma thạch cấp thấp có hạn mức cuối có nghĩa là nó chỉ có thể trữ ma lực đến một mức nhất định sau đó hỏng nếu như giới hạn cuối đó bị đột phá.

Nhưng ma thạch cấp cao thì không có hạn mức đó, bất kể là hình dáng ra sao, kích cỡ thế nào, ma thạch cấp cao đều có thể chứa một lượng vô hạn ma lực. Chính tiềm năng dự trữ ma lực vô hạn mới là thứ giá trị ở ma thạch cấp cao.

Quay lại với kế hoạch của Đức, viên ma thạch Đức nhặt được tuy chỉ là cấp thấp thế nhưng có trữ lượng ma lực rất lớn. Những viên kiểu này thường được đặt làm những điểm mấu chốt trong các ma trận, điều đó cũng là lý do viên này lại được đặt ở nơi Đức có thể dễ dàng tìm thấy như vậy.

Ma thuật là sự trao đổi đồng giá, việc tạo được một ma trận vừa bí mật nhưng cũng vừa mạnh mẽ là điều không thể nào. Bắt buộc phải có một bên hi sinh để đạt được điều kiện cho bên còn lại. Có nghĩa là nếu muốn tạo ma trận bí mật vậy thì ma trận tạo ra không thể nào mạnh mẽ được, mà muốn ma trận mạnh mẽ thì không thể nào làm bí mật được.

Đó là lý do thường những ma trận bí mật sẽ để lộ ra những phần quan trọng nhất của ma trận để trung hoà giữa hai điều kiện, giữ được sức mạnh của ma trận đồng thời vẫn che giấu được phần lớn trận pháp, ngoại trừ phần quan trọng bắt buộc phải lộ ra.

Tuy những phần quan trọng bị lộ ra nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc tìm kiếm những phần bị lộ ra đó dễ dàng, không giấu bằng cách này thì giấu bằng cách khác, miễn sao không che lấp hoàn toàn là được. Đức phải nói là khá may mắn khi tìm được viên ma thạch này, đây có thể là mắt trận cũng không chừng.

Quay lại với vấn đề chính, ma thạch cấp thấp bị giới hạn bởi lượng ma lực thế nên nếu giới hạn bị đột phá, nó sẽ hỏng. Vấn đề ở đây là khi nó hỏng, đương nhiên như cách toàn bộ dòng họ nhà ma thạch hoạt động, nó sẽ p·hát n·ổ.

Đặc biệt là với viên ma thạch tầm cỡ này, v·ụ n·ổ của nó chắc chắn sẽ thổi bay ít nhất là một nửa toà nhà này. Đức và tên kia thì chắc chắn là không phải lo đâu, v·ụ n·ổ tầm đấy, khả năng là gây trầy xước bọn hắn còn không được.

Thế nhưng mục đích của Đức cũng không hẳn là gây sát thương.

Nhìn khuôn mặt cau có của Lan, Đức mới nói.



“Ta nhớ là ở Trần Thánh Tông có một doanh trại q·uân đ·ội, cách 2 km, à không 3 km thì phải. Nếu thứ này p·hát n·ổ, căn bản cả ta và ngươi sẽ chả làm sao, nhưng ngươi nghĩ sẽ bao lâu để bên phía quân dội gửi ma thuật sư đến? 5 phút? Hay 2 phút?”

“Ngươi định dùng q·uân đ·ội để đe doạ ta? Ngươi nghĩ ta sợ?”

Nghe vậy Đức cười rồi khua tay nói.

“Không không, sao quý tà thuật sư lại sợ q·uân đ·ội chứ, nếu sợ thì đã chẳng phải tà thuật sư. Ngươi thì đương nhiên không sao rồi, nhưng thứ ngươi đang cố che giấu thì sao?”

Nghe vậy ánh mắt tên tà thuật sư tràn đầy sát ý hướng về phía Đức. Đức có để ý thấy điều đó, hắn biết hắn đã dẫn được hướng suy nghĩ của tên này rồi, Đức liền nói tiếp.

“Vậy, ngươi đang giấu cái gì? Một ma cụ? Một vật phẩm? Một thú cưng? Hay là một con người?”

Ngay khi nghe đến con người, lông mày của tên tà thuật sư liền nhíu lại. Tuy chỉ nhíu lại rất nhỏ nhưng vẫn không thoát được ánh mắt của Đức. Để tiếp tục moi được thông tin từ tên này, Đức tiếp tục hỏi.

“Ồ, vậy là một con người. Đó là ai? Bạn bè? Con cái? Anh chị em? Cha mẹ? Người Thương?”

Nhìn từng sự thay đổi trên khuôn mặt của tên tà thuật sư, Đức mỉm cười nói tiếp.

“Người thương? Bạn gái? Cố che giấu cô ta như vậy, t·ội p·hạm? À không, ngươi cũng là t·ội p·hạm? Có vẻ ngươi bị động khi vấn đề dính líu đến cô ta, vậy có nghĩ là cô ta bị hạn chế. Bệnh? Trận pháp này để ngươi hiến tế chắc là vì cô ta đúng chứ, vậy là bệnh liên quan đến ma thuật? Cần hiến tế sinh mệnh cho người bất động? Ma tinh hoá?”



Đức nói liên tiếp một tràng dài để cố dồn kẻ trước mặt vào vị trí phải tự lộ ra thông tin, đúng như Đức muốn, rất nhanh tên tà thuật sư đã đầu bốc hoả, hắn chĩa kiếm về phía Đức hét lớn.

“IM MỒM”

“Ồ, sao vậy? Ta đoán đúng? Ngươi định t·ấn c·ông?”

Lần nữa giơ viên ma thạch trong tay lên, viên ma thạch phát sáng ánh hồng.

“Bình tĩnh nào, nếu q·uân đ·ội đến thì cứ cho ngươi chạy được nhưng cô ta thì không đúng chứ, thế nào, bàn điều kiện lại được không.”

Nếu ánh mắt có thể g·iết người, có lẽ Đức đ·ã c·hết cả ngàn lần. Tên tà thuật sư nhìn Đức đầy sự tức giận, thế nhưng sau khi suy nghĩ hắn cũng mở miệng nói. Tên tà thuật sư hỏi Đức.

“Ngươi không lo cho những người quanh đây?”

“Lo chứ, nhưng ta làm được gì, đánh với ngươi, họ c·hết. Mà không đánh họ cũng c·hết sau vài ngày. Vậy thì mạng sống của họ đã không còn giá trị để giao dịch giữa chúng ta, không phải sao?”

“Vậy còn ngươi, bên q·uân đ·ội sẽ bắt cả ngươi nếu ngươi gây ra động tĩnh nơi đây”

“Thôi nào, ngươi thực sự nghĩ ta sẽ không thể chạy trốn, cùng là tà thuật sư, ngươi phải hiểu rõ hơn ai hết là nếu muốn chạy thì không ai giữ được chúng ta đúng chứ!”

Đức thản nhiên mà trả lời. Nghe câu trả lời như vậy, tên tà thuật sư cũng không biết nói gì nữa rồi, hắn hạ kiếm xuống, nhìn Đức một cách khó chịu rồi cũng đành chấp nhận.

“Nói điều kiện của ngươi đi.”

“Thế có phải nhanh không, chúng ta vào việc chính nào.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.