Lan cùng Đức bắt tay nhau niềm nở. Sau cái bắt tay, Lan quay sang hỏi chị Ngọc
“Trưa rồi ăn gì chưa?”
“Đang định đi ăn đây, nhưng Đức nó không muốn đi.”
Chị Ngọc trả lời. Như nắm được cơ hội, Lan liền quay về phía Đức hỏi
“Sao mà cậu không muốn ăn trưa?”
“Em hiện tại cũng không đói, nếu được thì em muốn chờ ở đây thôi”
Nghe vậy thì Lan tỏ vẻ mặt đăm chiêu, khoanh tay trước ngực. Được một lúc Lan nói với Ngọc
“Thế cậu cứ đi ăn đi, em cậu để mình lo cho, nó vẫn muốn đi tham quan thì để mình dẫn nó đi”
“Sao vậy được, đây là việc của mình mà, hơn nữa cậu cũng rất bận”
Lan nghe vậy thì phất tay nói
“Không sao, không sao bây giờ mình rảnh mà. Vả lại, cậu cũng đâu có giỏi dẫn người khác đi tham quan thế này đâu, để mình hộ cho. Ngọc cứ đi ăn xong khi cậu quay lại là mình với Đức tham quan xong, được chứ?”
Nghe vậy Ngọc cũng không phản bác được, nên đành chấp nhận tự mình rời đi để lại Đức với Lan. Tuy hơi thắc mắc tại sao mới lần đầu gặp mà Lan lại cố gắng thân thiết với Đức như vậy, thế nhưng cứ phải lo ăn trước đã, Ngọc đã đói lắm rồi.
Theo bóng lưng Ngọc rời đi, Lan rất nhanh mở miệng nói
“Đến chỗ nào đó kín đáo chút chứ nhỉ”
Đức gật đầu đi theo, dù sao chỗ này vẫn là ở giữa sân ký túc xá, không tiện cho cả hai người.
Lan dẫn Đức đi đến một căn phòng trống, bên trong cũng khá rộng, bàn ghế được sắp xếp ngăn lắp.
“Đây là phòng câu lạc bộ của chị, sẽ không có ai đến vào giờ này, vậy nên chúng ta có thể có khoảng thời gian riêng tư của riêng mình”
Nói rồi Lan để Đức tiến vào phòng trước, ở đằng sau cô khoá cửa phòng lại.
Ngay khi cửa phòng bị khoá, không cần nhiều lời Đức quay người và đưa đũa phép hướng về phía Lan, vòng phép màu lam hiện lên trong tích tắc.
Toàn bộ hành động kéo dài chưa đến 2 giây thời gian, một viên đạn băng hình trụ nhọn đường kính 10cm lao nhanh về phía Lan.
KEENGGG
Một âm thanh kim loại vang lên, theo đó là tiếng tặc lưỡi của Đức. Hắn định tiên hạ thủ vi cường, nhanh chóng đánh hạ Lan rồi hỏi gì thì hỏi.
Thế nhưng như đoán được ý định của Đức, Lan đã rút ra v·ũ k·hí của mình và đánh bật hướng đi của băng đạn, vừa vặn tránh né được nó.
“Vội vàng nhỉ, chúng ta không thể bàn điều kiện một chút sao?”
Lan nói trước. Đức không quá quan tâm đến lời của Lan, hắn chỉ chú ý đến v·ũ k·hí của nàng. Đó là một thanh kiếm phương đông, Đức không quá giỏi phân biệt thế nhưng có thể đoán được đây là kiếm Trung Quốc hoặc Hàn Quốc.
Ở Hàn Quốc ma thuật sư dùng kiếm chủ yếu là những ma thuật sư truyền thống, và kiếm của họ căn bản cũng hay dùng trong nghi lễ mà không để chiến đấu. Đức có phần nghiêng về phía Trung Quốc hơn, cách ma thuật sư Trung Quốc sử dụng ma thuật rất lạ, nó giống như những nhân vật trong những câu truyện tu tiên mà Đức thường đọc vậy.
Vì thế nên thường thì chỉ có ma thuật sư Trung Quốc là mang loại kiếm này ra để chiến đấu.
“Không vội vàng được chứ, chúng ta nói chuyện một chút”
Ngẫm lấy lời nói của Lan, Đức cuối cùng cũng hạ xuống đũa phép.
“Nói gì?”
“Cậu trả lại cho tôi viên ma thạch mà cậu đã lấy, sau đó rời đi không quan tâm việc này, tôi sẽ giúp cậu sửa chữa lại mạch ma thuật, thế nào?”
“Nếu bàn điều kiện thì khỏi đi, mất thời gian của cả hai thôi”
“Thôi nào đừng nói kiểu xa cách như vậy, cả hai ta đều biết cậu và tôi đều là một loại người, ma trận tôi đang tạo dựng căn bản không phải ma thuật sư bình thường có thể phát giác, cậu là một tà thuật sư đúng chứ?”
Lan nhìn Đức với ánh mắt đầy thâm ý.
“Phải? Thì sao? Mà không phải? Thì lại thế nào?”
“Chúng ta giao dịch được chứ, cậu giúp tôi một việc, tôi sẽ giúp cậu một việc, ân tình đổi lấy ân tình. Thế nào?”
Ngẫm một chút, Đức mới trả lời.
“Được thôi, nói điều kiện đi”
“Để lại tất cả những gì cậu có, rồi rời đi không được phép báo cho cơ quan hành pháp. Đổi lại tôi sẽ giữ mạng sống cho Ngọc”
Nghe đến đấy, Đức nhiền nhíu mày, nói với giọng khó chịu.
“Điều kiện đấy, chính ngươi nói có nghe lọt tai không, nghĩ sao mà ta lại đồng ý”
Nghe vây, Lan cũng cười mà nói tiếp.
“Ồ không, ngươi không cần đồng ý, ta đồng ý là được rồi, rõ ràng cả hai ta đều biết trong giao dịch này, ta là người nắm đằng chuôi đúng chứ”
Đức cười khẩy một tiếng rồi trả lời.
“Ngươi có vẻ tự tin, nhưng cũng không cần phải lừa trẻ con, ngươi đang né tránh một trận đấu, có lẽ là vì một kế hoạch nào đó của ngươi. Có nghĩa là một trận chiến nổ ra bây giờ đối với ngươi chỉ bất lợi, ta thì không cần phải lo rồi”
Nói rồi Đức lấy từ trong túi ra viên ma thạch mà hắn vừa lấy được ở sân ký túc xá. Đưa viên ma thạch về phía Lan.
Thấy Đức hướng về phía mình đưa ma thạch, Lan tuy chưa hiểu ý của Đức là gì, nhưng cũng không ngăn việc Lan định đưa tay ra cầm lấy.
Thế nhưng ngay khi vừa chuẩn bị chạm vào viên ma thạch Lan liền ngừng lại.
“Ngươi!?”
Lan nheo lại cặp mày nhìn Đức đầy khó chịu. Đức thì cười nhẹ nhàng rồi thu viên ma thạch lại.
“Có lẽ ngươi cũng hiểu ta muốn làm gì rồi nhỉ. Chúng ta bàn lại điều kiện nhé”
Sau lần t·ấn c·ông đầu tiên thất bại, Đức đã suy tính đến bước tiếp theo cần phải làm.
Lan trong ký ức của Đức từ kiếp trước không phải là một người biết suy tính hay nói chuyện gài bẫy người khác, cô ta sẽ gần giống với dạng người được sai đâu thì đánh đó hơn là kiểu người mưu trí.
Lan sẽ không dùng lời lẽ đe doạ người khác, đặc biệt là đem thường dân vào để đe doạ, cô ta giống kiểu người dựa vào thực lực tuyệt đối để ép đối thủ hơn. Cái đó cộng với thông tin Đức có được từ kiếp trước về việc tà thuật sư trong sự kiện lần này là một kẻ chuyên về khả năng biến thân.
Vậy thì có thể đoán ra, kẻ này không phải là Lan, thực chất là một tà thuật sư giả dạng mà thôi, Lan thật có thể vẫn sống và đang bị nhốt ở đâu đó, vì rõ ràng là ở kiếp trước Lan vẫn sống sót qua sự kiện này. Có lẽ ma thuật biến thân của kẻ này chỉ thành công với điều kiện đối tượng biến thân phải còn sống chăng.
Biết được vấn đề tà thuật sư rồi, thì bây giờ phải đoán được nguồn gốc của hắn. Bởi nguồn gốc khác nhau thì ma thuật sư sẽ vận dụng ma thuật theo cách khác nhau, từ đó chiến thuật cũng phải khác nhau.
Ví dụ nếu đấu với một ma thuật sư Ấn Độ chẳng hạn, vậy thì phải cố đưa trận chiến vào không gian hẹp hoặc ít nhất là hạn chế được khả năng di chuyển của đối thủ. Vì điểm đặc chưng trong phong cách chiến đấu của các ma thuật sư ấn độ là làm phép thông qua các vũ điệu. Nếu hạn chế được khả năng di chuyển của đối thủ thì sẽ mang lại được lợi thế cho bản thân.
Tuy nghe có vẻ rườm rà, thế nhưng vũ điệu lại là một trong những phương pháp dùng phép khó đối phó nhất thế giới. Căn bản, vũ điệu sẽ có nghĩa là không có vòng phép, không có chú ngữ, cũng không có hành động điều hướng phép thuật rõ ràng.
Hay nói rõ hơn là khi đấu với một ma thuật sư dùng vũ điệu, chúng ta sẽ phải thuần tuý dựa vào phản xạ, chứ không có thông tin về đòn tiếp theo là gì, hay đòn tiếp theo sẽ t·ấn c·ông theo hướng nào, đường đi hay tốc độ ra sao. Căn bản là chiến đấu không có thông tin.
Dựa theo thanh kiếm vừa rồi thì kẻ tà thuật sư mà Đức đang phải đối phó, 9 phần sẽ là người Trung Quốc. Nghĩ đến đó, Đức cũng cảm thấy khó khăn. Ma thuật băng mà Đức vừa dùng là một ma thuật cấp 3, dựa theo cách kẻ này phản đòn của Đức thì kẻ này chắc chắn là cấp 4 đổ lên.
Đến đây, Đức cũng nhức đầu, ma thuật sư Trung Quốc rất đa dạng từ bùa phép, chú ngữ, kiếm thuật,… Cái gì bọn họ cũng có thể học được. Căn bản là biết được đấy là ma thuật sư Trung Quốc thì cũng chưa đủ thông tin để lập kế hoạch khắc chế. Mà kể cả có kế hoạch khắc chế thì Đức cũng không đủ thực lực để thực hiện nó, bởi hiện tại hắn mới có cấp 1 gần cấp 2, mà đối thủ là một ma thuật sư cấp 4.
Có nghĩa với thực lực hiện tại của Đức, việc chiến thắng trong một cuộc chiến tay đôi là không thể, đặc biệt là trong tình huống Đức không được chuẩn bị trước, hắn đang đứng trên sân nhà của đối thủ thì hắn lấy gì mà chuẩn bị trước.