Cùng chị Ngọc tiến vào ký túc xá, Đức được chị chỉ cho từng khu vực một, nào là ký túc xá bao nhiêu toà, số lượng sinh viên mỗi phòng, các loại phòng cùng với chất lượng chỗ ở.
Lần này, Đức cũng không để chị Ngọc phải nói một mình nữa, hắn tiếp chuyện chị Ngọc nhiều hơn, đặc biệt hắn hỏi về những người sống trong ký túc xá.
Theo Đức, để có thể trốn thời gian dài khỏi tầm mắt của chính phủ mà vẽ trận pháp loại lớn ở ký túc xá, vậy thì thân phận nhất thiết phải là người đang sinh sống trong ký túc xá.
Đức tuy không quá trông mong về việc chị Ngọc có thể hiểu được gì nhiều, thế nhưng biết thêm một chút vẫn tốt hơn là không biết gì đúng chứ.
Lần mò càng lâu, Đức càng mất kiên nhẫn, hắn thực sự không tìm thấy dấu hiệu của ma thuật ở đây, chẳng lẽ hắn đến quá sớm, hay thông tin hắn có được là sai.
Trong lúc tự nghi ngờ bản thân, chị Ngọc đã dẫn Đức tới một cái ghế đá ở khuôn viên ký túc xá rồi ngồi xuống, sau đó nhìn Đức cười nói
“Đi cả buổi rồi, ngồi nghỉ chút đã”
“Vâng ạ”
Đức cũng ngồi xuống một cách tự nhiên mà trả lời lại chị Ngọc.
“Vậy Đức đã có quyết định vào ngành nào chưa?”
Chị Ngọc hỏi, Đức cũng bày ra vẻ mặt suy nghĩ một chút rồi trả lời
“Em đang phân vân giữa quản trị kinh doanh và tài chính ngân hàng”
Nghe Đức trả lời chị Ngọc có vẻ bất ngờ, chị định hỏi tại sao thế nhưng cũng không có hỏi ra khỏi miệng, mỗi người đều có lựa chọn tương lai của riêng họ. Chị Ngọc và Đức cũng chẳng phải thân thiết gì, hỏi mấy câu như vậy không cần thiết.
Nghĩ vậy nhưng chị Ngọc vẫn quay ra để nói chuyện với Đức, dù sao hai người mà cứ ngồi không nói gì kể cũng kì.
Thế nhưng khi chị Ngọc quay ra phía Đức thì đột nhiên, chiếc ghế đá hai người ngồi đột nhiên bị nghiêng về một góc.
“Cái gì thế?”
Chị Ngọc giật mình nói với Đức, Đức nghe vậy cũng nhẹ cười trả lời lại
“Để em kiểm tra xem”
Nói rồi Đức cúi xuống dưới ghế xem nguyên nhân, hắn thấy dưới một chiếc chân ghế là một viên ma thạch to phải bằng 3 ngón tay.
Ai đó đã đào một phần đất nhỏ ở dưới chân ghế rồi đặt viên ma thạch vào vừa khít, thế nhưng có lẽ là do phần đất mềm hoặc do gần đây có mưa nên viên ma thạch đã bị lệch, để rồi khi Đức cùng chị Ngọc ngồi lên thì viên ma thạch trượt hẳn ra khiến chiếc ghế đột nhiên bị nghiêng.
Cầm lấy viên ma thạch lên, Đức cảm thấy vui mừng, cuối cùng hắn cũng tìm được manh mối rồi.
Kiểm tra xung quanh viên ma thạch thì hắn không thấy có hoa văn hay dấu hiệu của trận pháp. Thế nhưng, nếu ma thạch được đặt ở đây, vậy thì trận pháp chắc chắn chỉ có thể ở quanh đây thôi.
“Thấy gì ở đó không Đức”
Nghe tiếng chị Ngọc, Đức vội vàng giấu viên ma thạch đi rồi trả lời
“Chân ghế bị nghiêng thôi không có gì đâu ạ, kiếm cái gì đó kê vào là được ạ”
Nghe Đức nói vậy Ngọc cũng an tâm hơn. Như cảm thấy không còn việc ở đây, chị Ngọc cũng không có ý định ở lại nữa. Chị đứng dậy bảo Đức cùng rời đi, dù sao bây giờ cũng đã gần đến giờ ăn trưa.
Thế nhưng vừa mới tìm đến manh mối, Đức không muốn rời đi nơi này nên hắn chỉ có thể nói chống chế.
“Chị cứ đi ăn đi, em vẫn chưa đói, em ngồi đây đợi chị cũng được”
“Sao mà thế được chứ. Đức đi với chị cả sáng rồi, bảo không đói ai mà tin, đi với chị, bữa trưa nay chị bao mà sao phải ngại nhỉ.”
Do nghĩ rằng Đức đang ngại, đồng thời với tinh thần trách nhiệm đang lên cao, lên chị Ngọc nhất quyết kéo hắn đi bằng được.
Trong lúc Đức đang không biết làm thế nào thì một giọng nói nữ tính vang lên.
“Ngọc, làm gì ở đây thế?”
Một giọng nữ gọi chị Ngọc, có vẻ là người quen. Chị Ngọc cùng Đức đồng thời quay mặt lại, đó là một người con gái.
Cô gái có mái tóc dài, đen mượt, được buộc gọn gàng. Khuôn mặt thanh tú với đôi mắt to tròn, sáng ngời. Nụ cười rạng rỡ rất mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện cho người đối diện.
Mang trên mình áo phông cùng quần dài, khoác ngoài là chiếc áo khoác trường, tuy giản dị nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ đẹp của người này. Một vẻ đẹp đơn giản, ngây thơ mà chỉ có ở những cô gái vẫn còn trên giảng đường.
Nói thật, trong những trường hợp khác, Đức sẽ cố nhìn mà cảm nhận cái vẻ đẹp này thêm một chút, dù sao thì hắn cũng yêu cái đẹp.
Thế nhưng lúc này rất khác, nếu không bởi vì chị Ngọc còn ở đây, Đức đã lấy tốc độ nhanh nhất cầm lấy đũa phép rồi không ngần ngại mà xả phép vào con người này rồi. Thậm chí tay hắn đã đặt sẵn sau lưng sẵn sàng rút đũa phép ra bất kì lúc nào.
Đức biết người này, rất rõ là đằng khác. Kiếp trước hắn đã gặp kẻ này, hai bên đương nhiên là có trải nghiệm không tốt gì đối với nhau.
Kẻ này là một tà thuật sư cấp 8 hiếm hoi còn sống khá lâu ở kiếp trước của hắn, nổi tiếng ở giai đoạn sau khi hành tinh đã bị xâm lược, con người đã tụ thành từng nhóm từng nhóm sống lẩn trốn khỏi sự t·ruy s·át của kẻ thù.
Lần đầu Đức gặp người này là khi nhóm của hắn phải đến trung đông tiến vào một thành trì của nhân loại nơi đó để đổi lấy đồ tiếp tế. Người phụ nữ này chính xác lúc đó là kẻ ngồi ở trên đỉnh nơi đó, chỉ dưới một tên ma thuật sư cấp 8 khác.
Nói là thành trì thế nhưng rõ ràng nơi đó giống trại súc vật thì đúng hơn. Do bị xâm lược để rồi thất bại nhanh chóng, các quốc gia rất nhanh đều không tồn tại.
Những thành trì nhân loại được lập nên do các kẻ mạnh còn sót lại, các quốc gia không còn suy ra luật pháp cũng không còn, những kẻ sót lại này áp đặt sức mạnh của chúng nên những người sống sót mà chúng tìm thấy, coi họ như nô lệ có thể tuỳ ý sai khiến.
Thành trì của cô nàng này cùng người yêu cô ta ở kiếp trước thực sự là một nơi kinh khủng, người ở dưới chỉ được giữ ở tình trạng vừa đủ sống, lương thực không bao giờ đủ no, sống như những con trâu con chó, tất cả chỉ để phục vụ cho những kẻ như cô ta cùng người yêu ở phía trên cả ngày phung phí và thác loạn.
Lần đó, khi thấy tình trạng ở thành trì đó như vậy, một thành viên trong nhóm Đức đã nổi máu anh hùng muốn dẫn dắt những người ở nơi đó được tự do. Đức khi đó đương nhiên là không đồng ý với điều đó, bọn hắn lúc đó lo cho thân mình còn chưa xong, Đức chỉ muốn nhanh nhanh trao đổi được vật tư rồi rời khỏi nơi đó.
Thế nhưng, ai bảo đội hắn toàn những kẻ cứng đầu đâu. Sau khi thấy tình trạng ở nơi đó, 1 người rồi đến 2 người, 2 người rồi lại đến 4 người.
Càng lúc càng khó chịu với cách con người bị đối xử ở nơi đó, ngoài kia con người đang phải đối đầu với kẻ xâm lược. Ấy mà ở trong này, nơi đáng nhẽ phải là giúp con người yếu đuối có nơi cư trú khỏi những kẻ xâm lăng, vậy mà lại trở thành địa ngục trần gian như thế này.
Bọn hắn cảm thấy thà rằng lang thang ở bên ngoài sa mạc để rồi c·hết khát còn tốt hơn là cuộc sống như vậy.
Đức còn thấy tên ma thuật sư cấp 8 kia trực tiếp hành quyết một kẻ đứng lên để nêu lên tiếng nói mong muốn cho những người tầng dưới được có cuộc sống tốt hơn một chút. Kết quả của kẻ đó là bị g·iết, bị lột da đóng đinh lên cột cao rồi cắm giữa thành như một lời răn đe tới những kẻ có ý nghĩ không cam chịu.
Nhìn những cái xác khô bị đóng trên mỗi một cái cột cao, có cả người già, đàn ông, phụ nữ, thậm chí loáng thoáng thấy cả những đứa trẻ có lẽ chưa cả thành niên. Đến đó, ngay cả Đức cũng không chịu được nữa, đội của hắn nhất quyết phải đốt rụi nơi này xuống.
Một trận chiến là nhất thiết phải nổ ra.
Đức khi đó chỉ là một ma thuật sư cấp 6, đội của hắn cũng chỉ toàn cấp 5 đến cấp 7, trong đội không có đến một ma thuật sư cấp 8. Sau một cuộc chiến gian khổ, đội của hắn đã đánh tới “cung điện” của kẻ địch.
Tốn thêm một khoảng thời gian dài chiến đấu, mãi rồi đội của Đức mới có thể hạ được tên cấp 8 cầm đầu. Thế nhưng ai ngờ được, sau khi tên cấp 8 kia c·hết, cô nàng kia đã hy sinh bản thân để mà hồi sinh cho hắn, thậm chí là hồi sinh ở trạng thái mạnh hơn trước khi c·hết.
Trận chiến tốn thêm suốt một ngày một đêm, cả đội mới có thể thắng, có tổng 3 người trong đội của Đức bị c·hết trong cuộc chiến đó. Người dân nơi đó được giải phóng, thế nhưng đội của Đức cũng không ở lại nơi đó làm gì.
Bọn hắn làm những gì có thể, rồi lấy đủ đồ mà bọn hắn cần rồi rời đi. Kể từ đó, người dân nơi đó thế nào nữa thì bọn hắn cũng không biết.
Quay lại với hiện tại, Đức đang đổ mồ hôi hột, hắn không nghĩ sẽ gặp một kẻ như ả ở đây. Hiện giờ ả ta cấp mấy rồi? Liệu tên kia có ở đây không? Tại sao ả ta lại ở đây? Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu của Đức lúc này, nhưng tất cả đều không có lời giải.
Khi hắn đang hoang mang suy tính làm sao mà có thể chiến đấu mà bảo vệ được bà chị Ngọc này, hoặc ít nhất có thể giúp hắn cùng chị Ngọc bỏ chạy. Thì chị Ngọc liền lên tiếng
“Lan đấy à, mình đang chuẩn bị đi ăn đây”
Người kia phản ứng với lời của chị Ngọc rồi cũng rất nhanh để ý đến Đức, cô ta thấy Đức liền nói với chị Ngọc bằng giọng điệu cùng ánh mắt trêu ghẹo.
“Ồ, ai đây? Bạn trai à?”
“Điên à? Bạn trai gì?”
Ngọc phản ứng rất nhanh với lời trêu trọc của Lan, mặt của Ngọc lúc này đã đỏ hết cả lên, da mặt mỏng cô nàng này thực sự mỏng. Cũng không phải để Đức giới thiệu, Ngọc liền nói.
“Đây là Đức, có thể coi là em họ mình, nay nó đến tham quan trường”
Nhìn về phía Đức một lần nữa, lần này Lan đánh giá đức kĩ càng hơn rồi mới đưa tay ra nở nụ cười nói.
“Vậy à, em của Ngọc thì cũng tính là em chị rồi, chị tên Lan. Nguyễn Ngọc Lan.”
Nhìn đánh giá cô gái này thêm một chút, Đức cũng đưa tay ra một cách dè chừng rồi trả lời lễ phép.
“Em tên Đức ạ, Đặng Trung Đức, rất vui được gặp chị ạ”
Hai người nhanh chóng bắt tay rồi nhìn nhau một cách đầy ẩn ý, có vẻ Đức không phải người duy nhất phát giác sự bất thường của đối phương.