Hoàng Duy Thành một mạch rời đi, hắn chẳng quan tâm ở phía sau mình giờ phút này hai sinh viên đại học đang không ngừng mắng chửi, hắn thật sự không quan tâm đến những người như thế, ở thời đại này người có học thức, học đại học rất đáng quý, nhưng không phải là cái loại người như Đặng Thu Thảo.
"Hai người các cô đừng quấn lấy thằng Thành nữa!"
"Đúng đó, nghe nói là sinh viên đại học, ai ngờ lại không khác gì những bà bán cá như chúng tôi!"
"Các ngươi thì biết cái gì mà nói!" Đặng Thu Thảo giận tím cả mặt, cô ngay lập tức kéo tay bạn thân của mình rời khỏi Chợ Bình Tây, nỗi nhục ngày hôm nay cô chắc chắn sẽ không bỏ qua, cô chắc chắn sẽ khiến cho Hoàng Duy Thành đẹp mặt.
Đừng tưởng rằng buôn bán kiếm được một chút tiền nhỏ liền lên mặt, để cô đợi thử xem không có cô ở bên cạnh Hoàng Duy Thành có thể làm được cái gì.
Hoàng Duy Thành hoàn toàn không biết cuộc cãi cọ của Đặng Thu Thảo cùng với những tiểu thương ở Chợ Bình Tây, hắn lúc này ung dung đạp chiếc xe cà tàn của mình chạy về nhà trọ.
"Anh Thành... anh Thành!"
Hoàng Duy Thành nghe được có người gọi mình, hắn ngay lập tức dừng lại, ánh mắt nhìn xung quanh bốn phía, lại chẳng nhìn thấy người nào quen thuộc gọi hắn.
"Anh Thành, em ở đây!" Ở bên lề đường có một thanh niên bán báo vẫy gọi Hoàng Duy Thành.
Hoàng Duy Thành không biết người thanh niên này là ai, hắn giờ phút này cố gắng lục lọi ký ức của nguyên chủ tìm kiếm thông tin, cuối cùng hắn cũng tìm ra, thanh niên này tên là Trương Long, là một thanh niên 19 tuổi thất học giống như nguyên chủ, hành nghề bán báo đã được mấy năm nay.
Trương Long cùng Hoàng Duy Thành là người cùng quê, cả hai người trước đây đều bán báo dạo mà kiếm sống, nhưng từ khi nguyên chủ quen biết Đặng Thu Thảo liền chuyển nghề sang bán thịt heo, cũng từ đó cuộc sống của nguyên chủ trở nên tối tăm tối mịt.
"Long hả?" Hoàng Duy Thành đạp xe vào lề đường, dựng chiếc xe đạp ngồi xuống vỉa hè nhìn Trương Long hỏi.
"Anh Thành nghe nói anh với chị Thảo chia tay rồi hả? Vừa rồi em đi ngang qua Chợ Bình Tây thấy chị Thảo không ngừng mắng chửi anh!" Trương Long rất quan tâm đến Hoàng Duy Thành, hai người trước kia là anh em tốt, nhưng vì Đặng Thu Thảo không thích Hoàng Duy Thành bán báo, cho nên hai người mới tách nhau ra, ít liên lạc hơn trước rất nhiều.
"Ừ! Chia tay rồi, bây giờ anh đang cố gắng kiếm tiền, cãi thiện bản thân!" Hoàng Duy Thành cười nói.
"Anh Thành trước đây không phải anh rất thương chị Thảo sao? Lần trước anh còn nói với em là muốn cưới chị Thảo!" Trương Long lo lắng, cưới một sinh viên đại học về làm vợ là một vinh dự cực kỳ lớn đối với những người nông thôn như hắn cùng Hoàng Duy Thành, hắn không muốn Hoàng Duy Thành chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà chia tay.
"Đúng vậy, trước đây anh rất thương cô ta, nhưng đó là anh của trước đây! Còn anh bây giờ không phải!" Hoàng Duy Thành mỉm cười nói.
"Anh Thành lúc trước không phải anh nói với em trước 22 tuổi không cưới vợ thì cả đời này sẽ ế vợ sao? Em còn trẻ chỉ mới 20 tuổi vẫn còn có thể cố gắng kiếm tiền cưới vợ, nhưng anh bây giờ đã 21 tuổi rồi!" Trương Long nhìn Hoàng Duy Thành lo lắng nói.
Hoàng Duy Thành nghe thấy câu này liền trầm mặt, ở những năm 90 như thế này thanh niên thiếu nữ thường kết hôn rất sớm, thậm chí là có người 17 18 tuổi đã con cái đề huề.
Trước kia nguyên chủ cũng nghĩ rằng thanh niên 22 tuổi không cưới được vợ thì cả đời này cũng sẽ không cưới được vợ, dù sao trước kia nguyên chủ là một người nông thôn, mang tư tưởng cũ kỹ, cho nên chỉ nghĩ rằng cưới vợ sớm, có con sớm sẽ tốt hơn.
Nhưng hắn thân là người hiện đại, năm đó hắn 32 tuổi mới kết hôn, 35 tuổi mới có đứa con đầu lòng, hắn mang tư tưởng hiện đại, bản thân phải có đủ tiền tài, lo được cho vợ con mới có thể kết hôn.
Kết hôn sớm cùng nhau cố gắng thì cũng được đấy, nhưng nếu sinh con ra sớm quá, không có tiền nuôi con thì phải làm sao? Không có tiền cho con cái ăn học đầy đủ thì làm sao? Hắn không muốn con của mình phải khổ, cho nên ở kiếp này nếu không có tiền, hắn sẽ không yêu ai, cũng sẽ không lấy vợ.
"Trương Long anh thời gian dạo gần đây anh quen được một số người, bọn họ nói với anh như thế này, em có muốn nghe hay không?" Hoàng Duy Thành ngồi xuống nhìn Trương Long hỏi.
"Muốn!"
"Có người chạy rất nhanh, 22 tuổi đã có một gia đình, có người chạy chậm hơn 30 tuổi vẫn còn rong ruổi đuổi theo ước mơ của mình. Có người vì nhà, xe mà nổ lực cả đời, có người vì vợ con mà rong ruổi trên từng con phố kiếm tiền cả một đời. Không phải một lựa chọn nào cũng là đúng, chỉ cần em muốn, em có thể chọn thứ mà mình thích, không nhất thiết 22 tuổi phải lấy vợ, cũng không nhất thiết 25 tuổi phải có một gia đình hạnh phúc. Thế giới vẫn là thế giới, chỉ cần em đủ nỗ lực, kiếm đủ nhiều tiền thì cho dù em 30 tuổi, 40 tuổi vẫn có người nguyện ý lấy em mà thôi!" Hoàng Duy Thành thở dài một hơi, không nhanh không chậm nói.
"Anh Thành, anh học mấy cái đạo lý này từ đâu vậy? Tuy rằng nói rất đúng, nhưng những người bình thường không được học hành như chúng ta, muốn kiếm tiền không phải dễ dàng, bây giờ cưới được một cô vợ sinh viên đại học là niềm vinh hạnh cả đời của chúng ta rồi!" Trương Long đồng ý với ý kiến của Hoàng Duy Thành, nhưng cũng không đồng ý vì hắn chỉ là một tên bán báo, một người bán thịt heo, sau này 30 tuổi làm sao có thể lấy được vợ đây, đến lúc đó già rồi, không có sức khỏe ai sẽ nguyện ý gả cho bọn hắn đây.
"Trương Long sau này anh mày kiếm được tiền, chắc chắn sẽ không bỏ rơi mày đâu!" Hoàng Duy Thành mỉm cười nói.
"Anh Thành đến lúc đó phải chiếu cố em đó nha!" Trương Long vui vẻ cười nói, hắn biết những lời Hoàng Duy Thành chỉ là những lời nói đùa, nhưng hắn vẫn tin tưởng một ngày nào đó anh Thành chắc chắn trở nên giàu có.
"Thôi, trưa rồi mày cũng nên đi ăn cơm đi, còn bán hết số báo trên tay của mày nữa. Anh phải về nhà nghỉ ngơi một chút, có thời gian anh mời mày ăn cơm!" Hoàng Duy Thành đứng dậy, leo lên xe đạp rời đi.
Trương Long trong ký ức của nguyên chủ là một người vô cùng thành thật, cho dù hoàn cảnh có éo le khó khăn như thế nào vẫn lạc quan mà sống, tựa như trước kia nguyên chủ từng mượn của Trương Long 500 ngàn đến bây giờ vẫn còn chưa trả, nhưng Trương Long chưa từng mở miệng ra đòi.
500 ngàn không phải là một con số nhỏ, số tiền này có lẽ Trương Long đã tích góp rất lâu mới có được, ấy thế mà nguyên chủ chỉ cần mở miệng muốn mượn Trương Long liền không một chút nào do dự mà cho mượn, tin tưởng nguyên chủ vô cùng.
"Hoàng Duy Thành người bạn này của cậu tôi sẽ thay cậu chiếu cố!" Hoàng Duy Thành lẫm bẩm trong miệng, hắn phải nhanh chóng kiếm tiền, nhanh chóng trả nợ cho Trương Long, hắn muốn nhanh chóng thoát khỏi cái Chợ Lớn này, muốn rời khỏi vũng nước đục này nhanh một chút.
Hoàng Duy Thành chạy đến lò mổ heo của chú Hai Liên như thường lệ, mua thịt heo, mua mỡ heo, sau đó chạy một mạch về nhà, hắn muốn từ ngày hôm nay tự mình nấu cơm, tự mình nấu ăn, chỉ có như thế mới có thể tiết kiệm được tiền, chưa kể bản thân nấu ăn còn ngon hơn ở hàng quán bên ngoài rất nhiều.