Hoàng Duy Thành rời khỏi địa bàn của Lý Đại Ca một cách nhanh lẹ, bây giờ trời đã không còn sớm, không về nhà sớm chế biến đống tóp mỡ, lát nữa nó h·ôi t·hối liền khó khăn.
Ngày hôm nay hắn bị ép gia nhập vào băng nhóm của Lý Đại Ca, chắc chắn là một chuyện không tốt, nhưng cũng không phải một chuyện xấu, hắn có thể nhờ vào thế lực của Lý Đại Ca để phát triển thêm.
Hiện tại không cần đóng tiền bảo kê thì cũng xem như đỡ được một khoảng, phải cố gắng kiếm tiền để đổi một nơi ở khác, đổi một nơi ở gần trung tâm kinh tế, đến lúc đó gặp được nhiều người sẽ có nhiều cơ hội hơn để phát triển.
Suy nghĩ lung tung trong đầu một chút, Hoàng Duy Thành thở dài lết bộ về nhà, cũng may từ chỗ của Lý Đại Ca tới nơi ở của hắn không xa, đi nửa giờ đồng hồ liền về đến nơi.
Bật lên bóng đèn, nhìn vũng máu của Năm Mặt Thẹo đã khô để lại ở trước đó mà đau đầu, không dọn dẹp ngày mai sẽ bốc lên mùi tanh, đến lúc đó người ở bên trên kéo xuống liền phiền phức.
Hoàng Duy Thành tất bậc dọn dẹp vũng máu đông ở dưới mặt đất hết cả tiếng đồng hồ mới xong xuôi, bản thân tắm rửa cho sạch sẽ mới bắt đầu bắt bếp nấu nướng.
Trời đã không còn sớm, đêm nay liền không ngủ được bao nhiêu, nhưng cũng không thể không bày hàng, ngày hôm qua hắn đã nghĩ một ngày rồi, hôm nay buộc phải mở hàng.
Trương Huệ Lan có vị Bác Sĩ Quân Y kia chăm sóc chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn, hắn cũng không cần quá lo lắng cho cô, giờ phút này hắn nên lo lắng cho bản thân mình thì tốt hơn.
Trời sáng, như mọi ngày Hoàng Duy Thành đạp xe đến lò mổ heo lấy thịt, sau đó lại chạy thẳng đến sạp hàng của mình bày hàng.
"Thành tóp mỡ của chị em có chuẩn bị hay không?" Chị Ba Bán Cơm ngày hôm qua không nhìn thấy Hoàng Duy Thành mở hàng, cô có chút lo lắng, sợ ràng Hoàng Duy Thành không giao hàng cho mình, cho nên hôm nay sáng sớm liền chờ đợi ở trước sạp hàng của Hoàng Duy Thành cho chắc ăn.
"Chị Ba yên tâm, tất nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ cho chị!" Hoàng Duy Thành lấy ra mười hủ tóp mỡ bán cho Chị Ba Bán Cơm.
Mới sáng sớm đã thu được 120 ngàn, nhìn đống tiền trong tay hắn càng quyết tâm kiếm tiền hơn bao giờ hết.
Ngày hôm nay hắn làm tận 30 hộp tóp mỡ, hết tận 30kg mỡ heo, 10 hộp giao cho Chị Ba Bán Cơm, còn lại hắn sẽ bán cho những chị khách đã đặt hàng từ trước, ngày hôm qua không bày hàng không biết ngày hôm nay bọn họ có đến lấy hàng hay không.
Hoàng Duy Thành bày thịt heo ra bên ngoài, sau đó ngồi ở một chỗ đợi khách như thường lệ, ngày hôm nay sạp hàng của hắn không có đông đúc như ngày bình thường, có lẽ là do ngày hôm qua hắn nghĩ bán, cho nên mọi người không biết ngày hôm nay hắn đã bán lại hay chưa.
"Bán lại rồi sao? Hôm qua chị nhìn thấy em đi bệnh viện, còn tưởng rằng em nằm viện mấy hôm nữa chứ!"
"Chị là vợ của Bác Sĩ sao?"
"Đúng vậy, chị là vợ của Bác Sĩ Vương? Em không biết tên chồng chị sao?" Chị Vương mỉm cười nói.
"Em chỉ đi băng bó đầu một chút, làm sao dám hỏi tên Bác Sĩ chứ! Chị tóp mỡ em hứa với chị em đã chuẩn bị rồi, chị có muốn lấy luôn hay không?" Hoàng Duy Thành tươi cười nói.
"Tất nhiên là lấy rồi, ngày hôm nay chủ yếu đến đây là để mua tóp mỡ của em đó!" Chị Vương nghe nói đến tóp mỡ, ngay lập tức vui mừng, thằng con trai nhà chị biến ăn từ ngày hôm qua cho đến ngày hôm nay, không có tóp mỡ, nó không chịu ăn cơm.
"Haha! Chị lấy hai hộp sao?"
"Ừ! Hai hộp thôi, bao giờ ăn hết chị sẽ đến mua tiếp!"
"Đây của chị hai hộp, tặng chị một 1kg thịt ba chỉ!" Hoàng Duy Thành muốn làm thân với chị Vương, không phải là vì muốn bán được thêm hàng, hắn muốn làm quen với Bác Sĩ Vương, dù sao cũng là người trong q·uân đ·ội, có một số thứ người trong Quân Đội biết, nhưng người bình thường không có cách nào biết, cho dù là những tay anh chị lớn như Lý Đại Ca cũng khó biết được.
"Thôi, chị không nhận của em đâu, chị trả tiền!" Chị Vương nhìn một chút liền hiểu ý của Hoàng Duy Thành, nhưng nhìn Hoàng Duy Thành phúc hậu lại thông minh như vậy, chắc chắn không phải là người bình thường, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.
Hoàng Duy Thành nhận tiền, người ta đã không muốn nhận không, hắn cũng sẽ không ép buộc, dù sao mối quan hệ muốn thành lập cũng không phải nói thành lập liền thành lập được.
Chợ sáng bắt đầu trở nên nhộn nhịp, người đến mua hàng càng ngày càng đông, ngày hôm nay hắn lấy hơn 30 kg thịt heo cũng liền bán sạch, tóp mỡ còn lại 20 hủ cũng nhanh chóng cháy hàng.
Ngày hôm nay hắn thu lợi lại được gần 500 ngàn, trừ đi hết chi phí thì lợi nhuận của hắn cũng còn được 300 ngàn, so với thu thập trước kia của nguyên chủ phải nói là nhiều hơn rất nhiều.
"Hôm nay lại dọn hàng về sớm hả?" Chú Tư Bán Cá ở bên cạnh nhìn thấy Hoàng Duy Thành dọn hàng có chút hâm mộ.
"Dạ! Về nhà ngủ một giấc, buổi chiều lại bày hàng, đêm qua ngủ không được!" Hoàng Duy Thành mỉm cười đáp.
"Ừ! Nhìn thấy cháu buôn bán thuận lợi chú cũng vui thay mày!" Chú Tư Bán Cá là người thật thà chất phác cho nên chỉ cảm thấy vui cho Hoàng Duy Thành, chứ không có ghen tị chút nào.
Hoàng Duy Thành cùng Chú Tư Bán Cá nói chuyện với nhau một chút, lúc này hắn định dắt xe ra về thì lại bị người ta chặn đường không cho rời đi.
Lần này cũng không phải đám d·u c·ôn du đãng hay là đám giang hồ bặm trợn cũng không phải là Trần Hùng chặn đường hắn, mà là hai người phụ nữ chặn đường hắn.
"Hoàng Duy Thành anh làm ăn buôn bán thuận lợi như vậy, tại sao không gửi tiền phí sinh hoạt hàng tháng cho Thu Thảo?" Bạn thân Đặng Thu Thảo lên tiếng mắng.
"Bị điên hả?" Hoàng Duy Thành chỉ đáp lại một câu bình tĩnh đến lạ thường.
"Anh thân là bạn trai, chồng tương lai của Thu Thảo, chu cấp một chút tiền thì làm sao? Anh còn dám nói tôi bị điên?"
"Đúng vậy, tôi nó cô bị điên đấy thì làm sao? Cô không nhìn lại bạn thân của cô là loại người gì sao? Cái gì mà bạn trai, cái gì mà chồng tương lai chứ? Ông đây cùng cô ta đã chia tay rồi, có hiểu hay không?" Hoàng Duy Thành thở dài một hơi nói.
"Anh Thành, em không có đồng ý chia tay? Em không muốn chia tay!" Bộ dạng trà xanh của Đặng Thu Thảo ngay lập tức lộ ra.
"Biến con mẹ nhà bọn mày đi? Ông đây không rảnh ở đây nói chuyện với đám trà xanh như hai người các cô, còn không cút, ông đây sẽ không nể mặt cô là phụ nữ đâu đấy!" Hoàng Duy Thành nghe không lọt lỗ tai những lời mà Đặng Thu Thảo nũng nịu, cho nên ngay lập tức quát lớn.
Đặng Thu Thảo tuy rằng không tệ, nhưng so với Trương Huệ Lan còn kém xa vạn dặm, từ tri thức cho đến khí chất, không có chỗ nào bằng, chỉ được mỗi cái bộ dáng trà xanh, không hiểu tại sao trước đây nguyên chủ lại c·hết mê c·hết mệt.
"Hoàng Duy Thành anh dám mắng em? Được chúng ta chia tay đi, sau này cho dù anh có tới cầu xin em, em cũng không đồng ý quay lại!" Đặng Thu Thảo hốc mắt rươm rướm nước mắt, lộ ra dáng vẻ đáng thương vô cùng.
"Cảm ơn! Giờ thì tránh ra chỗ khác hộ cái!" Hoàng Duy Thành không thèm để ý, ngay lập tức leo lên con xe đạp cà tàn của mình rời khỏi Chợ Bình Tây, hắn còn rất nhiều chuyện cần làm, không rảnh đâu mà ở đây nói nhảm với mấy thứ trà xanh này.