Hoàng Duy Thành trở về nhà của mình một cách an toàn không xảy ra vấn đề gì, trong khi đó tại trụ sở của Lý Đại Ca giờ phút này Năm Mặt Thẹo hôn mê b·ất t·ỉnh cũng đã tỉnh lại.
"Anh năm tỉnh rồi?" Trần Văn Thuận vừa mới thay băng mới, vừa mới cầm máu cho Năm Mặt Thẹo xong xuôi thì Năm Mặt Thẹo cũng vừa đúng lúc tỉnh lại.
"Thuận? Mày sao lại ở đây? Tao đang ở đâu?" Năm Mặt Thẹo trước khi ngất rõ ràng là ở nhà của Hoàng Duy Thành, tại sao khi tỉnh lại hắn lại xuất hiện ở một nơi khác, chẳng lẽ Hoàng Duy Thành phản bội hắn.
"Là anh Thiện cho người cứu anh về, nếu không anh đ·ã c·hết rồi!" Trần Văn Thuận giải thích.
"Ừ! Cảm ơn mày!" Năm Mặt Thẹo bình tĩnh trở lại, hắn lúc đầu muốn trốn Lý Đại Ca, nhưng có lẽ Lý Đại Ca đã không cho hắn cái cơ hội đó rồi, lần này không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào đây.
"Đúng rồi tao đã ngủ mấy ngày rồi?" Năm Mặt Thẹo có chút lo lắng hỏi.
"Ba ngày!"
"Ba ngày lận sao? Không ngờ ngất xỉu một lần liền ba ngày!" Năm Mặt Thẹo nhìn thấy v·ết t·hương giữa ngực cùng dưới bụng của mình mà cảm thấy đau đớn, trong cuộc đời của hắn chưa từng b·ị t·hương nặng như vậy, hắn cũng chưa từng ra tay tàn độc như vậy bao giờ, không biết tại sao tối hôm đó hắn lại điên cuồng như vậy.
"Anh năm thời gian không còn sớm, anh nghỉ ngơi đi, sáng mai có lẽ đại ca sẽ tìm anh nói chuyện!" Trần Văn Thuận thu lại đồ nghề của mình rời khỏi phòng nghỉ.
"Ừ! Mày đi đi!" Năm Mặt Thẹo bình tĩnh trở lại, hắn muốn sắp xếp lối suy nghĩ của mình để đối phó với Lý Đại Ca cùng Nguyễn Thiện.
Còn về Hoàng Duy Thành có lẽ cũng không có cái gan phản bội hắn, dù sao Nguyễn Thiện là người hung ác như thế nào hắn là người rõ ràng nhất. Hoàng Duy Thành nếu từ chối yêu cầu của Nguyễn Thiện mới là điều lạ thường.
"Hi vọng chuyện này không ảnh hưởng đến Huệ Lan!" Năm Mặt Thẹo thở dài một hơi, người hắn lo lắng nhất là em gái của hắn, hắn cho dù đã cứu được em gái của mình, nhưng em gái của hắn đã rơi vào tầm ngắm của đám người Lý Đại Ca.
Lần này hắn còn tưởng Bảy Lựu Đạn sẽ xuất thủ hoặc ở bên ngoài đã bị bọn cớm bao vây, nhưng không ngờ rằng ở bên ngoài lại bị Long Trọc bao vây t·ấn c·ông c·ướp hàng.
Tuy rằng lần này thoát khỏi c·ái c·hết, không b·ị b·ắt, nhưng có thể tiếp tục sống được hay không vẫn là một thứ gì đó hắn không có cách nào chắc chắn.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Năm Mặt Thẹo vừa mới tỉnh lại, ở trước mặt của hắn liền có hai người đang chờ đợi, hai người này không phải người nào lạ mặt, không ai khác chính là Lý Đại Ca cùng Nguyễn Thiện.
"Năm mày tỉnh lại rồi sao?" Lý Đại Ca vừa đốt điếu xì gà, vừa hút vào một hơi, nhả ra một ngụm khói lớn về phía Năm Mặt Thẹo hỏi.
"Đại ca, em xin lỗi!" Năm Mặt Thẹo giờ phút này chỉ có thể cúi đầu, hắn biết hắn cho dù có xin lỗi Lý Đại Ca cũng sẽ không tha cho hắn.
"Hàng của tao bị ai c·ướp? Bảy Lựu Đạn hả?" Lý Đại Ca tuy rằng đã biết Long Trọc là người c·ướp hàng, nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi.
"Không phải, là Long Trọc!"
"Long Trọc thằng chó này, lần trước chúng ta giúp đỡ nó nhiều như vậy, thằng chó đó lại c·ướp hàng của chúng ta, má nó!" Nguyễn Thiện ở bên cạnh giả bộ tức giận mắng.
"Thiện mày không thấy thằng Năm đang b·ị t·hương sao? Kêu gào cái gì!" Lý Đại Ca liếc mắt nhìn Nguyễn Thiện một cái.
"Xin lỗi đại ca, Năm xin lỗi mày, tao có chút nóng nãy!" Nguyễn Thiện diễn xuất rất là giỏi, không có một chút sơ hỡ nào.
Nhưng những thứ này trong mắt của Năm Mặt Thẹo đều là giả dối, hắn không bao giờ tin tưởng Nguyễn Thiện, nếu như Nguyễn Thiện cùng Lý Đại Ca lo lắng cho hắn, cũng không đã đứng chờ ở cửa bệnh viện, tìm hiểu tin tức của em gái hắn rồi.
"Không sao, lần này là lỗi của tao!" Năm Mặt Thẹo vẫn tươi cười đáp lời.
"Năm lần này mày làm mất đi một lô hàng lớn của tao, mày tính như thế nào? Là anh em tao cũng không bắt mày đền, nhưng mày phải cho tao một cái thuyết pháp rõ ràng!" Lý Đại Ca trong lời nói tựa như đang ám chỉ điều gì đó, chỉ cần Năm Mặt Thẹo đồng ý, mọi kế hoạch của hắn liền sẽ thành công.
"Đại ca anh muốn cái gì? Nếu em có thể giúp, em chắc chắn sẽ không từ chối!" Năm Mặt Thẹo cắn răng nói.
"Tao nghe nói mày rất thân với Tuấn Cận có đúng không? Thằng đó là người quản lý kho hàng lậu của anh Hải, mày cầm lấy năm triệu này mua lại số hàng y như lần trước là được!" Lý Đại Ca đem một cái vali tiền đến trước mặt Năm Mặt Thẹo.
Nhìn vali tiền ở trước mặt Năm Mặt Thẹo cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao mà Nguyễn Thiện muốn hắn ra mặt lần này rồi.
Rõ ràng một lô hàng lớn có giá đến hai ba mươi triệu, nhưng Lý Đại Ca lại chỉ muốn dùng năm triệu để mua lấy lô hàng lớn đó.
Chuyện này chắc chắn có vấn đề, có lẽ Long Trọc cùng Lý Đại Ca đã cùng nhau tính toán từ trước, muốn ăn tiền của anh Hải.
Thậm chí là còn muốn anh Hải bồi thường hàng cho bọn chúng nữa, đúng là đám chó c·hết.
"Đại ca, đúng là trước kia em có quen biết với Tuấn Cận, nhưng cũng không quá thân, dùng số tiền này để mua lại lô hàng lớn đó có phải quá ít hay không?" Năm Mặt Thẹo nói.
"Mày đừng tưởng tao không biết mày có mối quan hệ như thế nào với Hải Bánh. Tao tin tưởng mày nên mới giao lô hàng này cho mày đi nhận, cuối cùng bị mất rồi mày tính đền cho tao như thế nào? Mạng của mày không đủ đâu!" Lý Đại Ca gằng giọng nói.
"Nhưng mà đại ca, thật sự số tiền này không đủ!" Năm Mặt Thẹo giọng nói có chút cầu xin nhìn Lý Đại Ca nói.
"Cái đó là chuyện của mày, tao không quan tâm, mười ngày sau không có hàng cho tao, đừng trách tao bắt em gái của mày bán đi!" Lý Đại Ca đứng dậy, lần này Lý Đại Ca thật sự đang dùng em gái của Năm Mặt Thẹo uy h·iếp Năm Mặt Thẹo.
Lý Đại Ca cùng Nguyễn Thiện rời đi, không quay mặt ngoảnh lại, tựa như không cần biết Năm Mặt Thẹo dùng cách gì, chỉ cần lấy được hàng về cho bọn hắn là được.
"Mẹ nó hai thằng chó, hai thằng chó!" Năm Mặt Thẹo giận dữ, bàn tay đấm mặt xuống mặt xi măng, khiến cho bàn tay của hắn chảy ra máu me đầm đìa.
Năm Mặt Thẹo lần này triệt để tức giận, thằng chó Lý Đại Ca cùng Nguyễn Thiện thật sự muốn chơi với hắn, được vậy thì hắn sẽ chơi c·hết hai thằng chó này.
"Đại ca vừa rồi Long Trọc đã cho người mang đến nửa số hàng!" Nguyễn Thiện vừa nhận được tin tức, ngay lập tức báo cho Lý Đại Ca.
"Hàng của nó dùng để làm gì rồi?"
"Nghe nói là bán sang biên giới rồi!"
"Ừm! Mày cũng tranh thủ bán hết số hàng đó đi, mười triệu là giá thấp nhất có hiểu hay không?" Lý Đại Ca dặn dò.
"Đại ca yên tâm, em sẽ bán được với giá tốt nhất!" Nguyễn Thiện gật đầu cười nói.
Lý Đại Ca lần này bỏ ra bốn mươi triệu để mua số hàng lậu lớn này, cộng thêm năm triệu cho Năm Mặt Thẹo với năm triệu vừa rồi nữa là tổng cộng năm mươi triệu.
Bán nửa số hàng Long Trọc đưa tới hắn sẽ thu hồi vốn được mười triệu, đến lúc đó hàng mà Năm Mặt Thẹo mua về lại bán năm mươi triệu hắn liền lãi được một số tiền lớn, không những thế hắn còn có một cái cớ để tiêu diệt Bảy Lựu Đạn cùng Long Trọc, quả nhiên là nhất cữ lưỡng tiện, một công đôi chuyện.