Trở Về 1996 Bắt Đầu Từ Chợ Lớn Bán Thịt Heo

Chương 20: Bị Ép Gia Nhập Băng Nhóm.



Chương 20: Bị Ép Gia Nhập Băng Nhóm.

Hoàng Duy Thành tay chân vụng về, hắn tất nhiên là giỏi rất nhiều thứ, nhưng trong đó có thứ hắn không giỏi nhất chính là băng bó, cho nên giờ phút này băng bó cho Năm Mặt Thẹo có chút không được tốt.

"Ahhh... nhẹ một chút... mày muốn g·iết tao hả thằng chó!" Năm Mặt Thẹo gầm lên trong đau đớn.

"Anh năm rán chịu đựng, em không phải là bác sĩ!" Hoàng Duy Thành trong lòng hầm hực không thôi, nếu như Năm Mặt Thẹo không có đám người Lý Đại Ca ở phía sau lưng, hắn đã đem Năm Mặt Thẹo xử lý sạch sẽ rồi.

Năm Mặt Thẹo lúc này chỉ có thể ngậm lấy một cái khăn cắn răng nén nhịn đau đớn, hắn biết giờ phút này hắn không có lựa chọn nào khác, không nằm im hắn sẽ mất máu mà c·hết.

Đúng lúc này ở bên ngoài lại có người gõ cửa liên tục, hắn không biết là ai cho nên không dám bước ra ngoài mở cửa, ngày hôm nay đúng là rất nhiều chuyện phiền phức, mà những chuyện này đều là do một tay Năm Mặt Thẹo gây ra.

"Mở cửa, mở cửa!" Gõ mãi không thấy có người trả lời, cho nên giờ phút này mới có người lên tiếng gọi.

"Là ai ở bên ngoài?" Hoàng Duy Thành thủ sẵn con dao chặt thịt trên tay, bất cứ lúc nào cũng có thể chặt người.

"Là tao Nguyễn Thiện đây, mở cửa ra cho tao, tao biết Năm Mặt Thẹo đang ở bên trong, tao tới là để cứu người!" Nguyễn Thiện lên tiếng.

Hoàng Duy Thành nghe vậy, ngay lập tức mở cửa, hắn tuy rằng sợ bản thân sẽ bị Nguyễn Thiện nghi ngờ vì bản thân trước đó đã nói dối, nhưng không mở cửa chắc chắn sẽ không yên ổn.

"Anh Thiện, anh Thiện tới rồi... mau mang anh năm rời đi, vừa rồi có người muốn g·iết anh năm!" Hoàng Duy Thành thay đổi sắc mặt, ngay lập tức hốt hoảng nói.

"Mấy thằng kia đâu rồi?" Nguyễn Thiện nhíu mày nhìn Hoàng Duy Thành hỏi, buổi sáng hắn gặp Hoàng Duy Thành ở bệnh viện, buổi tối Năm Mặt Thẹo liền xuất hiện ở trong nhà của Hoàng Duy Thành, hắn lại điều tra ra rằng Hoàng Duy Thành lại cùng với Trương Huệ Lan có quen biết, chuyện này chắc chắn không được bình thường.

"Hồi nãy anh năm dũng mãnh, một mình một mã tấu chém cho bọn kia sợ hãi bỏ chạy!" Hoàng Duy Thành ngay lập tức kể lại với giọng nói vô cùng ngượng mộ, hắn giờ phút này chỉ có thể diễn trò, giả bộ mới có thể thoát khỏi hiềm nghi.



"Hừ!" Nguyễn Thiện hừ lạnh một cái, liếc mắt nhìn sang đám đàn em của mình ra hiệu.

Đám đàn em cũng hiểu ý của Nguyễn Thiện cho nên liền ngay lập tức chạy tới, đem Năm Mặt Thẹo mang đi.

"Mày cũng đi theo bọn tao!"

"Anh Thiện em không biết gì hết, em đi theo anh làm cái gì?" Hoàng Duy Thành thứ lo lắng nhất cuối cùng cũng tới, mẹ kiếp thật sự là xúi quẫy mới dính vào đám người này.

"Tao kêu mày đi theo thì mày cứ đi theo là được rồi, mày có cần phải nói nhiều như vậy hay không? Hay là mày muốn bị đập?" Nguyễn Thiện có chút thiếu kiên nhẫn, muốn tán cho Hoàng Duy Thành một bạt tai.

"Em đi, em đi!" Hoàng Duy Thành cắn răng đi dậy đi theo phía sau lưng Nguyễn Thiện.

Năm Mặt Thẹo giờ phút này đã hôn mê b·ất t·ỉnh, tất nhiên đám người Nguyễn Thiện cũng không có đưa Năm Mặt Thẹo đến bệnh viện chữa trị, bọn chúng một đường đưa Năm Mặt Thẹo đi tới chỗ của Lý Đại Ca.

"Đại Ca!" Nguyễn Thiện nhìn Lý Đại Ca gật đầu một cái.

"Gọi thằng Thuận băng bó cho Năm Mặt Thẹo đi!" Lý Đại Ca phân phó.

Đàn em ở bên trong phòng của Lý Đại Ca tất cả đều đi ra ngoài hết, chỉ còn lại Nguyễn Thiện cùng với Lý Đại Ca ở lại, giờ phút này ánh mắt của Lý Đại Ca nhìn chằm chằm về phía Hoàng Duy Thành hỏi.

"Mày tên gì?"

"Dạ em gọi Hoàng Duy Thành!"



"Bán thịt heo ở Chợ Bình Tây?"

"Dạ đúng!"

"Mày có quan hệ gì với Năm Mặt Thẹo? Mày có phải người của Bảy Lựu Đạn hay không?" Lý Đại Ca đi thẳng vào vấn đề mà hỏi, hắn biết Hoàng Duy Thành chỉ là một tiểu thương nhỏ ở Chợ Bình Tây mà thôi, nhưng hắn cũng đã nghe về sự tàn nhẫn của Hoàng Duy Thành rồi, hắn cũng cần một tên đàn em tàn nhẫn như vậy.

"Em không biết Bảy Lựu Đạn là ai... còn về anh năm, em cùng với anh ấy cũng không quá thân thiết!" Hoàng Duy Thành không muốn nói ra sự thật, hắn muốn che dấu đến cùng.

"Mẹ mày thằng chó, tao đã điều tra ra rồi, ngày hôm nay mày ở bệnh viện với Trương Huệ Lan, con nhỏ đó là em gái của Năm Mặt Thẹo, mày nói mày không thân thiết với Năm Mặt Thẹo? Mày giải thích cho tao nghe một chút thử xem?" Nguyễn Thiện tất nhiên là đã điều tra mọi chuyện, cho nên mới kéo Hoàng Duy Thành đến đây.

"Huệ Lan... Huệ Lan sao? Cô ấy là bạn của em!" Hoàng Duy Thành trả lời.

"Bạn? Một thằng bán thịt heo, một sinh viên đại học có thể kết bạn? Mày tưởng tao là thằng ngu hả?" Nguyễn Thiện gằn giọng quát.

"Em là đang nói thật! Không có nói dối." Hoàng Duy Thành kiên quyết đáp lời.

"Mẹ mày, dám nói láo, tao đập c·hết...."

"Thiện không cần phải tức giận!" Lý Đại Ca ngay lập tức cản Nguyễn Thiện lại, sau đó lại nhìn Hoàng Duy Thành hỏi: "Mày biết bọn tao là người như thế nào có đúng không? Nếu mày đã nói mày cùng Trương Huệ Lan là bạn, vậy mày nói thử xem mày kết bạn như thế nào với Trương Huệ Lan!"

"Em cùng Huệ Lan quen nhau cũng chỉ là tình cờ mà thôi. Anh đừng nghĩ em chỉ là một tên bán thịt heo, em giỏi nhất chính là ngoại ngữ!" Hoàng Duy Thành không nhanh không chậm nói, hắn tự tin về học thức của mình, hắn cũng không dám nói bản thân mình rất giỏi luật pháp, cũng không dám nói bản thân rất am hiểu kinh doanh.

Hắn chỉ có thể nói bản thân giỏi ngoại ngữ, ở những năm 90 như thế này những người biết được Tiếng Anh, Tiếng Pháp nhiều vô số kể, mà những người như vậy thuộc tầng lớp bình dân lại vô cùng nhiều.



"Mày giỏi ngoại ngữ? Mày cũng biết chữ?" Lý Đại Ca có chút nhíu mày hỏi.

"Tất nhiên, em tuy rằng chưa từng đi học, nhưng hai mươi bốn chữ cái, cộng trừ nhân chia, ngữ pháp... tất cả em đều biết, so với sinh viên đại học em cũng không kém một chút nào!" Hoàng Duy Thành tự tin nói.

"Mày nói cho tao nghe thử một vài câu nghe xem? Tiếng HongKong, Tiếng Anh gì đó!" Lý Đại Ca tất nhiên không biết mấy thứ tiếng đó, hắn chỉ là đang khảo nghiệm Hoàng Duy Thành mà thôi.

Nếu như thật sự Hoàng Duy Thành giỏi Tiếng Anh, Tiếng HongKong, chắc chắn Hoàng Duy Thành sau này sẽ có lúc dùng đến.

Hoàng Duy Thành nhíu mày, hắn không quá giỏi tiếng Quảng Đông chỉ biết nói sơ sơ, nhưng có lẽ đem ra đối phó với Lý Đại Ca vẫn là đủ.

Hoàng Duy Thành nói ra một lèo tiếng Quản Đông, một đống Tiếng Anh khiến cho Lý Đại Ca nhức cái đầu.

"Thiện mày hiểu hay không?"

"Nó vừa rồi nói Tiếng Quảng Đông thường là người HongKong hay sử dụng, còn về Tiếng Anh em chịu thua, nhưng có lẽ là thật, sau này thằng này có chỗ sử dụng đến!" Nguyễn Thiện cũng có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng đám tiểu thương ở Chợ Bình Tây toàn là một đám thất học, ngu si đần độn, ai mà ngờ cũng lòi ra một tên thông minh, giỏi ngoại ngữ.

Nghe được những lời khẳng định từ chỗ của Nguyễn Thiện, Hoàng Duy Thành lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn cũng không ngờ rằng Nguyễn Thiện cũng biết Tiếng Quảng Đông, cũng may là hắn phát âm chuẩn, nếu không có lẽ sẽ không xong.

"Hoàng Duy Thành bây giờ mày trở thành đàn em dưới trướng của tao, tiền bảo kê của mày được miễn, mày có đồng ý hay không?" Lý Đại Ca tuy rằng là hỏi, nhưng trong giọng nói mang theo sự uy h·iếp.

"Em đồng ý, em đồng ý!" Hoàng Duy Thành không thể từ chối, chỉ có thể đồng ý.

"Mày yên tâm, tao sẽ không để cho mày đi chém lộn đâu. Sau này gặp đối tác nước ngoài, mày chỉ cần giúp ta phiên dịch là được, một tháng tao trả mày ba trăm ngàn!" Lý Đại Ca nói.

"Cảm ơn đại ca!"

"Tốt, bây giờ mày có thể về rồi!" Lý Đại Ca xua tay.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.