Trở Về 1996 Bắt Đầu Từ Chợ Lớn Bán Thịt Heo

Chương 19: Phiền Phức Tìm Đến Cửa.



Chương 19: Phiền Phức Tìm Đến Cửa.

Hoàng Duy Thành đạp xe trở về nhà của mình, hắn cảm giác được có người đang ở đằng sau theo dõi hắn, cho nên giờ phút này hắn vẫn thể hiện ra dáng vẻ thường ngày của mình, chạy đến lò mổ heo mua thịt heo, đi vào Chợ Bình Tây mua hộp nhựa, sau đó trở về nhà.

Mọi hành động của hắn không khác ngày bình thường bao nhiêu, không có gì thay đổi, cho nên cho dù có theo dõi hắn đi chăng nữa, cũng không tìm ra được đầu mối gì.

Hoàng Duy Thành trở về nhà, ngay lập tức ngã lưng xuống chiếc chiếu nhỏ của mình như thường lệ, nhắm lại đôi mắt giả bộ ngủ.

Nói là giả bộ ngủ nhưng giờ phút này hắn thật sự đã ngủ mất rồi, ngày hôm nay tuy rằng không có làm việc gì quá nặng nhọc, nhưng chạy đi chạy lại lo liệu cho Trương Huệ Lan cũng khiến cho hắn tốn không ít sức lực.

Trong khi đó Năm Mặt Thẹo cũng lẫn trong những con hẻm đi tìm tới nhà của Hoàng Duy Thành, trước khi hắn rời đi hắn đã tìm hiểu Hoàng Duy Thành sống ở đâu, tìm hiểu trước đây là Hoàng Duy Thành là người như thế nào, cho nên hắn mới dám giao em gái của hắn cho Hoàng Duy Thành.

"Mẹ nó, Nguyễn Thiện mày lại cho người chặn cổng bệnh viện. Lại theo dõi người tao nhờ vả, đúng là thằng chó c·hết!" Năm Mặt Thẹo đứng ở phía xa, nhìn thấy hai tên đàn em của Nguyễn Thiện đang đứng ở một góc quan sát Hoàng Duy Thành.

Hắn giờ phút này nếu như đi tìm Hoàng Duy Thành chắc chắn sẽ không ổn, cho nên hắn chỉ có thể trốn ở một bên quan sát, quán sát hai tên đàn em của Nguyễn Thiện hành động.

Trong khi đó đám người Long Trọc cũng đã thành công chuyển dời được lô hàng lậu vừa mới c·ướp được rời khỏi đường Hải Thượng Lãng Ông, giờ phút này bọn hắn xem như là chiếm được một mối làm ăn lớn.

"Anh Long người của chúng ta nhìn thấy Năm Mặt Thẹo xuất hiện ở địa bàn của Lý Đại Ca!"

"Kệ nó đi, liên quan gì đến chúng ta!"



"Anh Long, hình như Lý Đại Ca không để ý đến Năm Mặt Thẹo, chúng ta có nên hành động, dù sao Năm Mặt Thẹo còn sống, chúng ta chắc chắn sẽ không yên ổn!"

"Mày nghĩ Tuấn Cận cùng Hải Bánh sẽ ra mặt sao?"

"Đúng vậy anh Long!"

"Năm Mặt Thẹo không c·hết ở chỗ của chúng ta, nhưng nếu c·hết ở chỗ của Lý Đại Ca chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra. Thằng chó Lý Tam muốn để cho chúng ta thay nó gánh cục nợ này, vậy thì chúng ta tương kế tựu kế chơi c·hết nó!" Long Trọc cười một cái, ra lệnh cho đám đàn em hành động.

Hắn cũng không phải người ngu, cũng không có gọi đám đàn em thân thuộc của mình, hắn muốn đem mấy thằng gián điệp đi xử lý Năm Mặt Thẹo, dù sao gián điệp cũng là người trên danh nghĩa của Lý Đại Ca, làm như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều, hiềm nghi cũng sẽ không nghiên về phía hắn.

Năm Mặt Thẹo trốn ở một góc không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên lúc này không biết từ đâu xuất hiện hai thanh niên gầy gò, tựa như đám xì ke lâu ngày thiếu thuốc lại gần, một thằng cầm dao, một thằng cầm ống tiêm kề vào người của Năm Mặt Thẹo.

"Năm Mặt Thẹo mày trốn không thoát?"

"Mẹ nó, bọn mày là đàn em của Long Trọc!" Năm Mặt Thẹo ngay lập tức phản ứng kịp thời, tốc độ cực nhanh tung ra một đấm, đấm bay tên cầm ống tiêm.

Nhưng cũng vì vậy mà bản thân hắn bị tên cầm dao lụi cho một nhát vào bụng, cũng may chỉ là bị xoẹt qua một cái, v·ết t·hương không có quá sâu.

"Anh em, g·iết nó cho tao!" Đám đàn em của Long Trọc ngay lập tức đuổi đánh Năm Mặt Thẹo.



Trong khi đó hai tên giá·m s·át Hoàng Duy Thành nhìn thấy cảnh này ngay lập tức hết hồn, bọn hắn đang muốn tìm kiếm Năm Mặt Thẹo, ai ngờ Năm Mặt Thẹo lại bị đám người của Long Trọc t·ruy s·át đến tận nơi này.

"Mày về báo cáo cho đại ca. Tao đi báo cáo cho anh Thiện!"

"Cẩn thận một chút, coi chừng người của Long Trọc!"

Năm Mặt Thẹo chạy thục mạng vào bên trong căn hẻm nhỏ nơi mà Hoàng Duy Thành sinh sống, hắn giờ phút này đã cạn kiệt sức lực, lại còn phải bỏ chạy, hắn có chút không chịu nổi.

"Bọn mày, bọn mày thật sự muốn g·iết tao?" Năm Mặt Thẹo mệt mỏi dừng lại, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm bốn tên đàn em của Long Trọc ở trước mặt.

"Mẹ mày, c·hết đến nơi còn hỏi mấy câu ngu đần, mẹ mày c·hết đi!"

Bốn tên cùng lúc lao lên, hai tên cầm mã tấu, hai tên cầm dao t·ấn c·ông từ bốn hướng, giờ phút này cho dù có học võ bao nhiêu năm đi chăng nữa cũng khó mà thoát khỏi, chứ đừng nói đến một người kiệt sức như hắn lúc này.

Hoàng Duy Thành ở bên trong nhà của mình nhìn ra bên ngoài, hắn nhìn thấy Năm Mặt Thẹo bị vây công ở trước cổng nhà hắn, con mẹ nó thật là xui xẻo, hắn nên làm gì bây giờ, có nên cứu người hay không đây.

Trong lúc Hoàng Duy Thành suy nghĩ thì lúc này ở bên ngoài Năm Mặt Thẹo không biết lấy đâu ra sức lực, nắm lấy cái chậu cây cảnh ở bên cạnh đập một phát vào đầu của một tên lao tới.

Nhưng cũng vì thế mà hắn b·ị đ·âm một nhát vào phía bên mạng sườn, nhưng cho dù là như vậy hắn cũng không có bỏ cuộc, lụm cái mã tấu ở dưới đất, chém bay một cánh tay của một tên.



"Mẹ bọn mày, tao tuy rằng kiệt sức, nhưng g·iết bọn mày vẫn là dư sức!" Năm Mặt Thẹo lúc này trở nên hung ác, mã tấu trên tay chém loạn, sức lực không biết từ đâu xuất hiện, khiến cho mỗi cú chém của Năm Mặt Thẹo hung mãnh vô cùng, điên cuồng chém cho bốn tên đàn em của Long Trọc trọng thương.

"Má thằng chó mày trâu bò quá, chạy nhanh, nếu không sẽ c·hết hết!" Bốn tên đàn em của Long Trọc giờ phút này trên người toàn bị v·ết t·hương trí mạng, một tên thì lỗ đầu, một tên thì b·ị c·hém lìa cánh tay, còn lại hai tên b·ị c·hém ngang giữa ngực, máu chảy ra đầm đìa.

Tiếng chém nhau ở bên ngoài cũng khiến cho không ít hộ gia đình chú ý đến, nhưng bọn họ không có người nào dám mở cửa bước ra, bọn họ không muốn dính dáng đến chuyện này, ra ngoài b·ị c·hém thì liền xui xẻo.

"Năm Mặt Thẹo quả nhiên hung ác, không có chỗ nào giống với những lời Huệ Lan nói!" Hoàng Duy Thành ở bên trong nhà nhìn thấy hết cảnh này, hắn có chút kinh ngạc cũng may bản thân trước đó không có đắc tội Năm Mặt Thẹo, nếu không chắc chắn sẽ b·ị c·hém c·hết, mà quên nguyên chủ trước đó không phải bị đập c·hết một lần rồi sao.

"Mở cửa, tao biết mày đang ở trong đó, mở cửa cho tao!" Năm Mặt Thẹo ôm lấy v·ết t·hương trong người gõ cửa, hắn hi vọng Hoàng Duy Thành có thể cứu hắn.

"Mẹ kiếp!" Hoàng Duy Thành lúc này do dự, hắn sợ nếu như hắn mở cửa sẽ rước lấy phiền phức vào bản thân mình, nhưng không mở cửa thì sẽ bị Năm Mặt Thẹo ghi hận, hắn cũng có thể lựa chọn ra tay đem Năm Mặt Theo mai táng, nhưng hắn lại không làm được như vậy.

"Mở cửa cho tao, tao sẽ không để mày gặp phiền phức!" Năm Mặt Thẹo thở hỗn hển, tựa như sức lực không còn lại bao nhiêu, hắn giờ phút này chỉ đang gắng gượng mà thôi.

Hoàng Duy Thành do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn đưa ra quyết định là mở cửa cứu Năm Mặt Thẹo, hắn đã cùng với Năm Mặt Thẹo đã bị trói buộc với nhau quá nhiều thứ, cho nên cho dù bây giờ không cứu Năm Mặt Thẹo hắn chắc chắn sẽ khó sống.

"Anh Năm, anh không sao chứ?"

"Mẹ mày, lề mà lề mề!" Năm Mặt Thẹo ôm lấy v·ết t·hương chạy vào bên trong nhà, nằm ngã lăng ra mặt đất.

Hoàng Duy Thành nhìn thấy Năm Mặt Thẹo b·ị t·hương nặng như vậy, hắn cũng có chút không biết làm sao cho đúng, cũng không thể để Năm Mặt Thẹo mất máu nhiều như vậy được, chỉ có thể băng bó tùy ý cho Năm Mặt Thẹo mà thôi.

"Hên cho mày đó thằng chó!" Hoàng Duy Thành mới mua hộp bông băng còn chưa kịp sử dụng, bây giờ lại phải tự tay mình băng bó cho Năm Mặt Thẹo.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.