Trong văn phòng xa hoa, Trần Long Tượng nghe được lời nói của Trần Hồng, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm, vẫy vẫy tay nói: "Đừng đứng nữa, lại đây ngồi."
Trần Hồng nghe lời đi đến trước bàn làm việc và ngồi xuống.
Trần Long Tượng lấy thuốc lá ra, ném cho Trần Hồng một điếu, Trần Hồng vội vàng nhận lấy, lấy bật lửa từ trong túi ra, bộp một tiếng châm lửa rồi xoay người đưa lửa đến trước mặt Trần Long Tượng, sau đó mới tự châm cho mình.
“Phù...”
Trần Long Tượng chậm rãi phun ra một ngụm khói trắng, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười lúc này, tiếp tục nói: "A Hồng, bây giờ tôi có một cảm giác rất nhẹ nhõm, haha, sắp có người kế tục, qua một thời gian nữa có lẽ tôi đã có thể an tâm về hưu rồi."
Trần Hồng có vẻ hơi kinh ngạc, dường như không nghĩ tới Trần Long Tượng lại nói như vậy, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Đứa nhỏ Thiên Vị kia đích thực không tệ, lúc trước đưa công ty Ủy Lam cho nó, chỉ là muốn cho nó luyện tập và thực hành một chút, dùng hoàn cảnh để ép bức nó mau chóng trưởng thành. Nhưng không ngờ đứa nhỏ này lại
tiến bộ nhanh như vậy, mới mấy tháng ngắn ngủi đã giúp công ty Uy Lam đạt được những bước phát sinh đáng kinh ngạc, càng làm cho công ty khoa học kỹ thuật Phồn Hoa trở thành một công ty kỳ lân trong tương lai."
“Trừ mấy việc đó ra, Thiên Vị còn đang muốn thâu tóm toàn bộ thế lực và mối quan hệ ở Lôi Trạch, ý đồ biến Lôi Trạch trở thành đại bản doanh của mình, đồng thời lại đem xúc tu hướng tới thành phố Tế Dương sát vách Lối Trạch, còn có tập đoàn Minh Đức trong lĩnh vực công nghiệp nặng nữa."
Trần Hồng lắc đầu cảm khái: "Tuy rằng thủ đoạn làm việc có lúc còn hơi non nớt, tâm tính cũng không đủ tàn nhẫn, nhưng tầm nhìn mưu lược đi một bước nhìn mười bước này, đại ca, đứa nhỏ này quả nhiên có thiên phú bẩm sinh, hoàn toàn khác biệt so với những người trẻ cùng trang lứa khác.”
“Haha haha.” Trần Long Tượng nhịn không được mà cười to, nhìn Trần Hồng trêu chọc nói: “Một câu khen hai người, em đâu cần phải nịnh nọt lộ liễu như vậy.”
“Tôi chỉ nói sự thật, sao lại thành nịnh nọt lấy lòng rồi.
Trần Hồng buồn bực rít một hơi thuốc thật sau, sau đó thở dài nói: "Theo những thông tin điều tra được, đứa nhỏ Thiên Vị này từ nhỏ đến lớn đã trải qua không biết bao nhiêu đau khổ, tra tấn, bị châm chọc và khiêu khích, nhưng
nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, càng chưa bao giờ cúi đầu trước vận mệnh, sự ngoan cường và kiên định trong xương cốt này, có lẽ mới là nguyên nhân giúp cho cậu bé trưởng thành nhanh như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn."
Trần Long Tượng nghe vậy, sâu trong đáy mắt cũng toát ra một chút đau lòng pha lẫn chút tự hào.
Ông ấy cúi đầu hút một hơi thuốc, trên mặt lại lộ ra nụ
cười thản nhiên, nói: "Sự trưởng thành của nó có lẽ so với tưởng tượng của em, còn kinh người hơn vậy nhiều lần.
“Hả?" Trần Hồng có chút nghi hoặc liền ngẩng đầu. Trần Long Tượng cười cười, đem chuyện mỏ quặng antimonite kể lại cho Trần Hồng nghe.
Trong lúc lắng nghe câu chuyện, Trần Hồng nhịn không được mà mở to hai mắt, vẻ khiếp sợ càng ngày càng sâu đậm, đến cuối cùng đã hoàn toàn há to miệng,
một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, cảm thán nói: "Mỏ quặng antimonite đó trị giá trên trăm tỷ đô la, ra tay liên đoạt lấy bảy mươi phần trăm cổ phần? Mặc dù vẫn dựa vào danh nghĩa và áp lực của gia tộc, nhưng năng lực quyết đoán, ngoan cường và cách lợi dụng tình thế này... chậc chậc, trách không được sao vừa rồi anh lại nói có thể an tâm về hưu rồi."
Trần Long Tượng rít thêm một hơi thuốc, cười nói: "Cũng chỉ nói vậy thôi, thật sự nếu để cho nó lên thay bây giờ thì vẫn còn quá sớm, cần rèn luyện thêm một khoảng thời gian nữa.”
Nói tới đây, Trần Long Tượng dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một chút lo lắng, "Huống chi trước khi giao vị trí cho nó, dù thế nào anh cũng phải xử lý sạch sẽ tất cả những tên không biết thân biết phận kia.
Thần sắc của Trần Hồng cũng trở nên nghiêm túc hơn, nhẹ nhàng gật đầu, "Theo kế hoạch của đại ca, bất kể trong hay ngoài gia tộc, tất cả những tên không biết thân biết phận đều đã sắp lộ ra chân tướng, đến lúc đó chúng ta có thể diệt trừ tận gốc, không để lại hậu quả về sau."
Trần Long Tượng khẽ vuốt cằm, lại nói: "Chuyện Thiên Vị bị tập kích, em cho người đi điều tra, cần phải trong thời gian ngắn nhất tìm được tên chủ mưu phía sau hành động này. Nhưng sau khi tìm được thì khoan hãy hành động, chờ chỉ thị của tôi."
Trần Hồng đáp: "Vâng."
"Mặt khác, chuyện mỏ quặng antimonite cũng giao cho em phụ trách, em vất vả một chút, tự mình đi tỉnh N một chuyến. Điểm mấu chốt của đàm phán là 70% cổ phần, trong đó 50% sẽ thuộc về gia tộc, 20% còn lại thuộc về Thiên Vị."
“Hiểu rồi, đại ca!" Trần Hồng nghiêm nghị gật đầu.
Trần Long Tượng khoát khoát tay, "Nếu không có chuyện khác, em đi làm việc đi."
Trong bệnh viện, tôi bảo Chu Thái Vi đưa Cách Cách về nhà ngủ trước, sau đó liền đi tới phòng bệnh của Lý Hổ bên cạnh.
Lý Hồ giống như một cái xác ướp, cả người bị quần chặt bằng băng vải, nằm trên giường bệnh ngơ ngác nhìn trần nhà, giống như bị mất hồn, vẻ mặt sa sút tinh thần, nhìn vô cùng buồn bã.
Anh ta nghe được tiếng đấy cửa liền quay đầu lại nhìn, vội vàng giãy dụa muốn từ trên giường đứng dậy: "Thiếu gia, ngài đến rồi.”
Tôi đi nhanh hai bước ấn anh ta nằm lại trên giường, nói: "Đừng tùy tiện động đậy như vậy, anh cứ an tâm nằm nghỉ đi."
Lý Hổ chỉ có thể bất đắc dĩ nằm lại trên giường, há miệng thở dốc, thần sắc tràn ngập sự áy náy: "Thiếu gia,
thật sự rất xin lỗi!”
“Sao còn tự trách mình?" Tôi haha cười lên một tiếng, trấn an nói: "Đối phương đã chuẩn bị chu đáo như vậy, bất kể là ai cũng phải trúng chiêu, cho nên đây căn bản không phải vấn đề của anh, anh cũng đừng nên quy toàn bộ trách nhiệm lên đầu của mình.”
"Nhưng mà... tôi đích thực đã không thể bảo vệ tốt cho ngài." Lý Hổ nhìn cánh tay cũng quấn chặt băng vải của tôi, buồn bã cúi đầu, "Nếu lúc đó tôi không bị bọn nó giữ chân, ngài chắc chắn sẽ không bị thương.
“Chút vết thương nhỏ này không là gì cả, anh Hổ, trước kia anh cũng không phải là người già mồm cãi láo như vậy." Tôi nhíu mày, khe khẽ thở dài, "Nói đúng ra, hắn là tôi có lỗi với các anh mới đúng, nếu không phải vì tôi, mấy anh em trong tổ bảo an cũng sẽ không chết."
“Thiếu gia ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy." Lý Hổ vội vàng ngẩng đầu, "Bảo vệ ngài vốn là công việc của chúng tôi, chúng tôi nếu làm cái này, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng có thể bị thương hay thậm chí là hy sinh bất cứ lúc nào, sao có thể nói đây là trách nhiệm của ngài chứ! Thật muốn tính số, cũng nên tính số với những tên sát thủ kia!"
Tôi lẳng lặng nhìn Lý Hổ, xua tay lại nói: "Anh xem, anh đây không phải cái gì cũng hiểu sao."
Tôi vỗ vỗ bả vai của anh ấy, cười nói: "Anh Hổ, anh
không chỉ là vệ sĩ của tôi, mà còn là huấn luyện viên chiến đấu của tôi, cho nên tôi cũng không hy vọng anh để tâm vào những chuyện vụn vặt như vậy. Mau mau dưỡng thương cho tốt, tôi còn chờ anh để tiếp tục huấn luyện đây."
Lý Hổ nghe vậy lại sửng sốt, theo bản năng nói: "Thiếu gia, kế hoạch huấn luyện hai giai đoạn trước ngài đã hoàn
thành vượt mức, ngài hiện tại bất kể là thế năng hay là kỹ năng chiến đấu, đều đã vượt xa người thường, dựa theo kế hoạch ban đầu, ngài về sau chỉ cần duy trì mức độ rèn luyện thích hợp là được, đã không cần tiếp tục nữa rồi." “Không, tôi muốn tiếp tục."
Tôi cắt ngang Lý Hổ, chậm rãi nói: "Trải qua chuyện lần này tôi mới hiểu được, trên đời này cao thủ nhiều lắm, nếu mất đi sự bảo vệ của các anh, người cuối cùng tôi có thể dựa dẫm vào chính là bản thân mình. Cho nên, không
chỉ là huấn luyện chiến đấu, còn có kỹ năng bắn súng, tôi cũng muốn tiếp tục! Nếu như lần sau lại có chuyện tương tự phát sinh, tôi ít nhất cũng sẽ không gặp nguy hiểm như lần này!"
Giọng nói của tôi bình tĩnh, nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Bởi vì đây thực sự là suy nghĩ trong lòng tôi.
Hành động ám sát lần này tuy đã thất bại, tôi cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng, và đã thành công sống sót, cũng không bị thương quá nghiêm trọng, nhưng tôi tự biết, hôm nay có thể sống sót là một sự may mắn có nào.
Lúc ấy tất cả thành viên của tổ bảo an đều bị ngăn cản, không thể chạy tới cứu viện. Mà người thanh niên ám sát tôi kia, thân thủ mạnh hơn tôi không chỉ một cấp bậc, bất kế là tốc độ hay là sức lực, đều hoàn toàn có thể dễ dàng nghiền nát tôi, nói cách khác, lúc đó sinh mạng của tôi thật sự nằm trong tay của hắn.
Trong vài phút ngắn ngủi đó, tôi không chỉ một lần cảm nhận được cảm giác sợ hãi khi tính mạng bị đe doa.
Nếu không phải bởi vì hắn quá mức khinh người, bị tối nắm lấy cơ hội lấy được khẩu súng trong xe, chỉ sợ tôi đã thật sự chết dưới tay của hắn.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị ám sát, cũng là lần
đầu tiên cảm nhận được cảm giác sợ hãi khi bản thân mình phải đối diện với cái chết, có lẽ lúc ấy cảm nhận không rõ ràng lắm, nhưng sau khi sự việc kết thúc và tôi được đưa vào bệnh viện, tôi mới giật mình khi phát hiện ra toàn thân mình đều toát đầy mồ hôi lạnh.
Cho nên, tôi hiện tại đang rất muốn nâng cao thực lực toàn diện của mình, bất kế là trong thế lực, sức mạnh, tốc độ, kỹ năng chiến đấu hay là súng ống xạ kích, hoặc là ý chí chiến đấu, cho dù những thứ này bình thường đối với tôi mà nói căn bản là vô dụng, nhưng thời khắc mấu chốt có thể tự bảo vệ mình, vậy cũng đủ rồi.
Lý Hổ kinh ngạc nhìn tôi một hồi, có vẻ cảm nhận được thần sắc nghiêm túc của tôi, nhẹ giọng nói: "Tôi hiểu rồi, thiếu gia xin cứ yên tâm, chỉ cần ngài chịu được sự đau khổ này, tôi cam đoan thực lực của ngài có thể nhanh chóng tăng lên trong một thời gian ngăn!"
“Vậy cứ quyết định như vậy đi, chờ sau khi anh xuất viện, sẽ bắt đầu giai đoạn huấn luyện thứ ba của tôi." Tôi mỉm cười và nói.