Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 280: Cuộc diện thoại của cha.



Giọng nói truyền ra từ chiếc điện thoại khiến tôi trầm ngâm một hồi, trong lòng như nổi lên từng đợt sóng biển, khó có thể bình tĩnh liên được.

Con trai...

Từ nhỏ đến lớn, hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên có người gọi tôi như vậy.

Từ khi tôi được Chu Thái Vi tìm ra và xác nhận thân phận, sau khi tôi biết được mình không phải cô nhi, đã từng không chỉ một lần ảo tưởng đến tình cảnh gặp lại cha của mình.

Nhưng cho đến bây giờ đã mấy tháng trôi qua, đừng nói là gặp mặt, thậm chí ngay cả một lần trò chuyện cũng không có, vì vậy ngay cả giọng nói của cha ra sao tôi cũng không biết, tiếng gọi cha dường như vẫn còn là một điều quá xa vời, mãi chưa thành hiện thực được.

Cũng may tôi từ trên người bà nội đã cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm của người thân, lúc này mới lựa chọn quên đi chuyện này.

Nhưng khi thật sự nhận được cuộc điện thoại của ông ta, cảm xúc trong chớp mắt vẫn rất khó diễn tả được, hoàn toàn không thể bình tĩnh lại.

Có lẽ thật sự do nhân tố huyết mạch tương thông, âm

thanh trong điện thoại vô cùng ấm áp và bình tĩnh, lại giống như mang theo một thứ ma lực nào đó, đây rõ ràng là lần đầu tiên trò chuyện, nhưng lại không có một chút xa lạ nào, ngược lại khiến tôi cảm nhận được sự thân thiết khó hiểu.

Tôi mấp máy miệng, trầm mặc không nói gì.

Ở đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói của cha tôi lại truyền đến, "Sao con không nói gì hết vậy? Không phải vẫn còn đang trách cha vì sao đã tìm được con những không nhận con, mà lâu như vậy mới gọi điện thoại cho con chứ?

"Không... không có." Tôi hít sâu một hơi, há miệng tính nói chuyện liền phát hiện ra giọng nói của mình đột nhiên lại khàn đi, hết sức khó hiểu.

Cha tôi ở đầu bên kia điện thoại chỉ cười cười, tuy rằng giọng nói rất bình tĩnh và ôn hòa, nhưng không khó nghe ra chút áy náy ẩn phía sau đó, "Cha dù sao cũng đang ở địa vị rất cao, có một số việc không thể tùy tiện làm theo ý mình được, không lập tức liên hệ với con cũng là vì muốn bảo vệ sự an toàn của con, con có thể thông cảm mà không có trách cha là tốt rồi."

Ông ta dừng một chút, lại hỏi một lần nữa: "Nghe nói con bị thương?"

"À, chỉ... chỉ bị thương nhẹ thôi. Cũng không có gì đáng ngại, dưỡng thương hai ngày là có thể xuất viện, cha... cha

không cần lo lắng.”

“Không sao thì tốt rồi." Cha tôi lại nói, "Sự việc lần này cha đã nghe Lý Hổ báo cáo, con làm rất tốt, lâm nguy nhưng không loạn, tuy ở thế hạ phong nhưng lại có thể nghịch chuyển cục diện, cường thế phản sát lại tên sát thủ kia, bất kể là tâm tính hay là năng lực đều có thể đứng trong tốp đầu. Mấy năm nay còn hẳn đã chịu không ít vất vả đúng không?"

Sự quan tâm trong từng lời nói đó khiến tôi nhịn không được mà sống mũi cay cay, thiếu chút nữa đã chảy nước mắt.

Tôi vội vàng gắn giọng một cái, ra sức làm cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh, "Cũng may, đều đã qua đi rồi.

Cha tôi ở đầu dây bên kia điện thoại dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Con cứ yên tâm dưỡng thương, chuyện sát thủ và tên chủ mưu phía sau, cha sẽ phái người

đi điều tra, yên tâm, sẽ không bỏ qua cho bọn họ."

“Được.”

“Bà nội cũng rất nhớ con, nếu có thời gian thì gọi cho bà vài cuộc điện thoại, bà sẽ rất vui.”

“Ừm, con hiểu rồi."

"Trần Minh Vũ hiện tại đang ở Lôi Trạch hỗ trợ con phải không? Con có thể yên tâm dùng cậu ta, sự trung thành của cha con Trần Hồng và Trần Minh Vũ là có thể tin tưởng được. Nếu như dùng cảm thấy thích hợp, con có thể bồi dưỡng Trần Minh Vũ đế cậu ta trở thành trợ thủ đắc lực sau khi con kế thừa gia nghiệp này. Dùng thấy không phù hợp thì cũng không sao, toàn bộ cứ làm theo ý của

con."

“Tạm thời cảm giác cậu ta cũng được, con sẽ thử thêm một khoảng thời gian xem sao."

“Chiến lược và phương hướng phát triển của con ở Lôi Trạch đang đi đúng hướng, nhưng nếu muốn triệt để thâu tóm toàn bộ thế lực và tam đại gia tộc của Lôi Trạch, hiện tại như vậy còn chưa đủ, điểm này con phải cân nhắc. Có cái gì không hiểu hoặc nghĩ không thông suốt, có thể thương lượng với Chu Thái Vi, con bé đó không đơn giản chỉ là một trợ lý đâu."

“Con biết rồi."

Sau vài câu đơn giản, tôi và ông ấy đều im lặng, không nói tiếp nữa.

Lần đầu tiên trò chuyện, dường như chúng tôi đều không quen trao đổi với nhau theo kiểu cha con như vậy.

Tôi có thể nhận ra ông ấy đang cố gắng tìm đề tài, nhưng hình như cha tôi cũng không biết làm cách nào, rõ ràng là đang muốn biểu đạt sự quan tâm và chú ý, nhưng dần lại biến thành cuộc tán gẫu giữa cấp trên và cấp dưới.

Có thể chính ông ấy cũng ý thức được điều này, cho nên không tự chủ được mà cũng im lặng dần.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ mặt bất đắc dĩ và áy náy của người đàn ông trung niên có vẻ hết sức uy nghiêm ở đầu dây bên kia.

Tuy nhiên... sự yên lặng lúc này không có vẻ gì là xấu hổ hay xa lạ, ngược lại còn có một cảm giác ấm áp trong sự yên tĩnh.

Tôi rất thích cảm giác này.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cha của tôi lại mở miệng nói: “Cha còn phải bận chuyện khác, vậy... hôm nay nói tới đây trước đi."

“Ừm.” Tôi mới vừa lên tiếng, lại bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, liền vội vàng nói: "Chờ một chút, con còn có chuyện này.

Cha ở đầu dây bên kia ôn hòa đáp: "Con nói đi.”

“Là như vậy...

"

Tôi lấy lại bình tĩnh, liền đem chuyện của nhà họ Cố và mỏ quặng antimonite từ đầu tới cuối kể lại một lần cho cha tôi nghe, bao gồm nguyên nhân của sự việc, vị trí và số lượng dự trữ của mỏ quặng antimonite đó, cùng với tỷ lệ cổ phần mà tôi và Cố Trường Minh đã bàn bạc sơ bộ.

Đầu bên kia điện thoại lần này trầm ngâm một hồi thật lâu, lúc này mới phát ra giọng nói hết sức cảm thán: "Con trai, cha vốn tưởng rằng con đã tiến bộ rất nhanh rồi, nhưng không ngờ con đã vượt xa sự tưởng tượng của cha, đã trưởng thành đến mức độ này rồi."

Tôi nghe vậy liền sửng sốt, mặc dù không nói gì, nhưng khóe miệng không tự chủ được mà hiện ra một nụ cười.

Khen ngợi và sự tán thưởng luôn khiến người ta cảm thấy vui vẻ, huống chi lời khen ngợi này còn đến từ cha mình, đứa trẻ nào lại không vui khi được cha mình công nhận chứ?

“Nhà họ Cố xem ra cũng khá là may mắn, không ngờ lại phát hiện ra mỏ quặng antimonite có trữ lượng lớn như vậy."

Cha tôi ở đầu dây bên kia điện thoại lại cười nói: "Con yên tâm đi, cha sẽ phái người kết nối với Cố Gia, liền dựa theo yêu cầu của con mà bàn bạc, Cố Gia giữ lại ba mươi, Trần Gia chúng ta năm mươi, còn con thì giữ lấy hai mươi phần trăm.”

“Ừm.” Tôi gật đầu đồng ý.

Cha tôi lại trầm ngâm thêm một hồi, sau đó nói: "Cứ như vậy trước đi, con nghỉ ngơi cho thật tốt. Có bất cứ chuyện gì, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho cha. Chờ thời cơ thích hợp, cha sẽ đi Lôi Trạch đón con về nhà!” “Dạ, được rồi.”

Tôi lại lên tiếng, trước lúc ông ấy sắp cúp điện thoại, thấp giọng nói: "Cái kia... cha, bảo trọng sức khỏe."

Cha tôi rõ ràng đã bị sửng sốt, thật lâu sau mới truyền đến âm thanh, vẫn ôn hòa như trước, nhưng không cách nào tiếp tục duy trì sự bình tĩnh lúc trước: "Được... con cũng vậy.

"

Sau khi cúp điện thoại, tôi chậm rãi đặt điện thoại xuống, khóe miệng chậm rãi hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

Lần đầu tiên trong đời được nói chuyện phiếm với cha

mình, cảm giác này quả thực rất thoải mái.

Tôi phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Thái Vi đang nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập sự tò mò.

Tôi nhịn không được mà đỏ mặt, vội vàng ho khan hai tiếng, làm bộ như không có việc gì xảy ra, liên hỏi: "Làm sao vậy?"

Chu Thái Vi che miệng cười khẽ, dịu dàng hỏi: "Thiếu gia, là chủ tịch gọi cho anh à?"

“Ừm.” Tôi gật đầu.

Chu Thái Vi cầm tay tôi, nhẹ nhàng dựa vào trước ngực tôi, nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy thiếu gia vui vẻ như vậy, tôi cũng cảm thấy vui vẻ."

Tôi hơi sửng sốt, ôm lấy bả vai của Chu Thái Vi, không nói gì, chỉ nhắm mắt và hưởng thụ thời khắc ấm áp này. Cho đến khi Cách Cách lộ ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn chúng tôi chằm chằm, tự hỏi sao hai người này lại không tách nhau ra, Chu Thái Vi mới nhịn không được mà mặt cười ửng đỏ, từ trong lòng tôi giãy ra, sửa lại sợi tóc bên tai: "Thiếu gia anh có muốn ăn khuya không? Em cho người đi mua.

“Không cần.” Tôi khoát khoát tay sau đó từ trên giường đứng dậy, nói: "Tôi qua bên cạnh xem anh Hổ.

Kinh Thành, tòa nhà tập đoàn Trần Thị.

Đây là tòa kiến trúc tiêu biểu của kinh thành, ước

chừng năm trăm ba mươi mét, một trăm mười tám tầng, là tòa cao ốc cao nhất ở kinh thành, có danh tiếng cực lớn.

Đương nhiên, danh tiếng lớn như vậy ngoại trừ nét đặc biệt của tòa kiến trúc này ra, quan trọng hơn cả là bởi vì nơi này là tổng bộ của tập đoàn tài phiệt khổng lồ Trần Thi.

Trần Long Tượng, người nắm giữ số lượng tài phú nhiều nhất thế giới, đang làm việc ở đây.

Tầng cao nhất của tòa nhà, văn phòng chủ tịch.

Trần Long Tượng ngồi trên ghế sau bàn làm việc, quan sát cảnh sắc ngoài cửa sổ, thu hết cảnh phố phường phồn hoa của kinh thành vào trong tầm mắt.

Thân hình ông ấy tuy cao lớn nhưng hết sức cân xứng, mặc bộ âu phục được làm thủ công khéo léo, khuôn mặt có chút đẹp trai, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, hơi che đi ánh mắt sắc bén như chim ưng, rõ ràng ông ấy chỉ là yên tĩnh ngồi ở nơi đó, lại làm cho người ta có một loại cảm giác cao cao tại thượng.

Trong phòng làm việc còn có một người đàn ông trung niên khác, được xưng là thanh đao thép róc xương trong bóng tối của gia tộc Trần Thị, Trần Hồng, một người có thủ đoạn vô cùng khốc liệt và tàn nhẫn, bị vô số người ngoài hết sức sợ hãi và kiêng kị.

Nhưng chính là một người như vậy, lúc này cũng chỉ có thể tất cung tất kính đứng ở trước bàn làm việc, không

dám phát ra một chút âm thanh nào.

Cho đến khi Trần Long Tượng cúp điện thoại, ngồi ở trên ghế và xoay người lại, ông ta mới dám mở miệng nói chuyện.



chapter content





— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.