Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 282: Cấp độ an ninh được tăng lên.



Tôi chỉ ở bệnh viện một ngày, sau đó liền vội vã xuất viện.

Không phải vì điều kiện của bệnh viện không tốt. Trên thực tế, phòng bệnh tư nhân đó dù là hoàn cảnh, vệ sinh hay là thức ăn, đều không khác gì một khách sạn cao cấp, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh, đích thực thích hợp để nghỉ dưỡng.

Sở dĩ tôi vội vã xuất viện như vậy, chủ yếu là vì... tin tức tôi đang nằm viện không biết đã bị ai lan truyền ra ngoài, vì thế tất cả mọi người ở Lôi Trạch đều biết được tin này, những người tự nhận có tư cách đều bắt đầu động đậy và đồng loạt chạy đến thăm tôi.

Đầu tiên là đám phú nhị đại Bạch Thủy Mặc, Hồng An, sau đó là Từ Thanh, tiếp theo là gia chủ của ba nhà Mễ, Bạch, Hồng. Còn có cả thị trưởng Lôi Trạch Chu Văn Sinh, cục trưởng cảnh sát Hoàng Thiệu Dân, Vương Hồng Sơn của Vương Gia, Từ Hồng Diệp của tập đoàn Hồng Diệp, cùng với rất nhiều người khác mà ngay cả tên tôi cũng không biết.

Suốt một ngày, phòng bệnh của tôi giống như một cái siêu thị trong ngày thứ sáu đen tối vậy, trước giường bệnh dòng người nối liền không dứt, ra vào tấp nập. Những món quà do bọn họ tặng đã chồng chất thành núi, không thể

không để cho người ta lần lượt vận chuyển ra ngoài, mới có thể duy trì được một số chổ đứng trong phòng bệnh.

Cho nên tôi hồn nhiên không để ý đến sự phản đối của Chu Thái Vi, bất kể như thế nào cũng phải làm thủ tục xuất viện trước.

Chiếc xe thương vụ Vulcanus do Chim Sẻ điều khiển đã đến đón tôi, tôi cùng Chu Thái Vi, Cách Cách ba người ngồi ở phía sau.



“Cuối cùng cũng yên tĩnh lại rồi."

Tôi thoải mái dựa vào ghế da, nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ xe đang nhanh chóng lui về phía sau, phát ra một tiếng cảm khái.

Cả ngày hôm nay bên tai tôi như có hơn một ngàn con vịt, không thể yên tĩnh một phút nào, cho đến bây giờ vẫn cảm thấy đầu cứ ong ong.

Chu Thái Vi có chút buồn bực nói: "Thiếu gia, anh

không thích bọn họ đến thăm, vậy không cho bọn họ đến là được, tại sao nhất định phải xuất viện chứ? Vết thương của anh còn chưa khỏi hắn, phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày mới được.

“Vết thương nhỏ như vậy, bác sĩ đã nói không có gì đáng ngại, anh nào có yếu ớt như vậy." Tôi cười haha, sau đó nắm lấy bàn tay mềm mại của Chu Thái Vi, nhẹ giọng trấn an nói: "Anh biết em lo lắng cho sức khỏe của anh, nhưng anh vốn không có vấn đề gì, ở bệnh viện còn không bằng ở nhà tĩnh dưỡng, đúng không?"

Chu Thái Vi mặc dù bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật đầu, sau đó nói: "Ngày hôm qua Hoàng Thiệu Dân đã gọi điện thoại tới, nói công tác sàng lọc thông tin trong phạm vi cả nước đã kết thúc, thông tin những đứa trẻ mất tích phù hợp với đặc thù của Cách Cách thì có rất nhiều, nhưng hoàn toàn không có ai trùng khớp 100% với Cách Cách cả.

Tôi nghe vậy liền không khỏi nhíu nhíu mày: "Nói như vậy cũng chỉ có một khả năng, đó chính là cha mẹ của Cách Cách căn bản không báo cảnh sát, cho nên trong cơ sở dữ liệu của cảnh sát mới tìm không thấy. Nhưng mà... con nhà mình đi lạc, làm sao có thể không báo cảnh sát chứ?".

Chu Thái Vi cũng có chút nghi hoặc, thở dài nói: "Đích thực có chút kỳ lạ, nhưng hiện tại cũng không có cách nào tốt hơn, xem ra tạm thời không tìm được người nhà của

Cách Cách rồi."

Cách Cách đang ghé vào cửa sổ nhìn cảnh đường phố bên ngoài, sau khi nghe được lời nói của tôi và Chu Thái Vi liền quay đầu lại, chớp đôi mắt to ngập nước nhìn về phía chúng tôi.

Tôi cười cười, giơ tay xoa xoa đầu cô nàng: "Cách Cách yên tâm, anh chị nhất định sẽ giúp con tìm được người nhà, chỉ là còn cần chút thời gian, được không?”

Cách Cách nhẹ nhàng gật đầu, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, tựa đầu vào trong lòng tôi.

"Hȧ?"

Tôi xuyên qua cửa sổ xe bỗng nhiên chú ý tới động tĩnh bên ngoài, không khỏi phát ra một tiếng kinh hãi.

Chỉ thấy ở phía trước chiếc xe tôi đang ngồi, có bốn chiếc Land Rover màu đen đang mở đường, lại nhìn về phía sau, cũng là bốn chiếc Land Rover đang chạy theo, trước sau tổng cộng có tám chiếc xe bảo vệ an toàn cho chiếc xe thương vụ của tôi.

“Đây là do em sắp xếp sao?" Tôi cười khổ, nhìn về phía Chu Thái Vi, "Chẳng qua là xuất viện về nhà thôi mà, làm lớn chuyện như vậy làm gì? Không cần thiết chứ?"

“Đương nhiên là cần thiết." Chu Thái Vi mặt cười nghiêm túc, sau đó nói: "Đây là lão phu nhân cố ý căn dặn, đem công tác bảo an của thiếu gia tăng lên thêm một cấp bậc. Từ hôm nay trở đi, chỉ cần thiếu gia xuất hành, nhất

định sẽ có không ít hơn sáu chiếc xe, hai tổ bảo an đi theo, bảo vệ sự an toàn của thiếu gia."

Tôi nghe vậy không khỏi trừng lớn hai mắt.

Nói cách khác... sau này chỉ cần tôi ra ngoài, sẽ phô trương như vậy sao?

“Không đến mức phải như vậy chứ?" Tôi không ngừng cười khổ, "Cũng không phải mỗi ngày đều có người ám sát anh, như vậy có phải sẽ càng khiến nhiều người dòm ngó hơn không?"

Chu Thái Vi che miệng cười khẽ: "Lão phu nhân đã cố ý căn dặn, thiếu gia anh phải làm quen đi."

Được, nếu như do bà nội tôi sắp xếp, vậy cũng không có cách nào, dù sao Trần gia từ trên xuống dưới bao gồm cả cha tôi trong đó, có người nào dám ngỗ nghịch với ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu chứ.

Vì để cho lão nhân gia an tâm một chút, không phải chỉ là lúc xuất hành có chút không thuận tiện thôi, tạm thời nhịn một chút đi.

Tôi im lặng không nói gì, thở dài thật sâu.

Nhưng tôi rõ ràng đã xem nhẹ sức mạnh của việc nâng cấp an ninh toàn diện.

Khi tôi về đến nhà, lại phát hiện toàn bộ khu biệt thự Phong Đình bắt đầu từ cửa chính cho đến biệt thự số 1 của tôi, dọc theo đường đi đã được lắp đặt hơn mười trạm gác.

Những trạm gác này hai người một tổ, hoặc sáng hoặc tối, dưới lớp quần áo đều căng phồng, rõ ràng đang cất giấu vũ khí.

Đặc biệt là ở bên ngoài biệt thự của tôi, càng được bố trí lại một lần nữa, các loại camera theo dõi được lắp dày đặc, không một góc chết, ngoài ra còn có nhân viên bảo an đang tuần tra xung quanh.



Con mẹ nó lãnh đạo quốc gia cũng chỉ đạt đến mức độ an ninh này thôi mà?!

Xe chậm rãi chạy vào sân biệt thự, dừng lại trong gara, tôi cố nén xúc động đang muốn phun tào, dẫn Cách Cách và Chu Thái Vi xuống xe và bước nhanh vào biệt thu.

Vẫn là câu nói kia, tạm thời nhịn một thời gian đi, chờ sau khi ảnh hưởng của chuyện này bình ổn lại, mới cầu xin bà nội thu hồi lại mệnh lệnh này.

Sau khi bước vào cửa, mấy cô hầu gái vội vàng ra đón, hầu hạ cởi quần áo và thay giày cho tôi.

Về đến nhà, tâm trạng của tôi vô cùng thoải mái, sau khi ngồi trên ghế sô pha thoái mái duỗi lưng một cái, mới thương lượng với Chu Thái Vi nói: "Nếu nhất thời không tìm được người nhà của Cách Cách, vậy chúng tôi có nên cho Cách Cách đi học hay không? Dù sao đứa nhỏ sáu bảy tuổi này vốn đang ở độ tuổi phải đi học, cũng không thể cả ngày đi theo em, cả ngày ở công ty với em được."

Cách Cách ngồi bên cạnh, vốn đang ôm ly nước trái cây uống ngon lành, nghe vậy lập tức vểnh tai lên.

Chu Thái Vi thấy thế không khỏi bật cười, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Có đạo lý, nhưng mà chứng mất ngôn ngữ của Cách Cách còn chưa khỏi, nếu như cứ vậy mà đưa cô bé đến trường học, tôi sợ các bạn nhỏ khác sẽ bắt nạt nó."

“Chuyện này thì dễ mà, dặn dò thầy cô giúp đỡ chiếu cố nhiều hơn một chút là được rồi. Hơn nữa tôi cảm thấy tiếp xúc chơi đùa nhiều với các bạn nhỏ cùng tuổi, chắc chắn sẽ giúp bệnh tình của Cách Cách được khôi phục nhanh hơn. Đương nhiên, rốt cuộc cô bé có muốn đi học hay không, cũng phải hỏi ý kiến của Cách Cách xem sao."

Tôi quay đầu nhìn về phía Cách Cách, dịu dàng hỏi: "Cách Cách, con cảm thấy thế nào, có muốn đi học

không?"

Cách Cách đặt ly nước trái cây xuống, mím đôi môi trong suốt và suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu thật mạnh.

“Haha, tốt, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi." Tôi haha cười lên một tiếng, nói: "Thái Vi, vậy em sắp xếp một chút, đưa Cách Cách đến trường học tốt nhất của Lôi Trạch, mặt khác ngàn vạn lần không được quên dặn dò hiệu trưởng và các thầy cô về tình huống đặc biệt của Cách Cách, để cho bọn họ chú ý chiếu cố nhiều hơn.” “Ừ, được rồi.”

Chu Thái Vi gật đầu đáp ứng, sau đó nhìn Cách Cách và dịu dàng cười nói: "Tiểu nha đầu mấy ngày nay mỗi ngày đều đi theo bên cạnh em, đột nhiên phải đi học, trong lòng có chút buồn nha."

Cách Cách nghe vậy, ngoan ngoãn chui vào trong lòng Chu Thái Vi, hai cánh tay ôm cổ cô ấy tỏ vẻ an ủi.

Chu Thái Vi thản nhiên cười, điểm điểm chóp mũi của Cách Cách: "Biết con cũng luyến tiếc chị rồi, bất nhưng anh Thiên Vị của con nói đúng, con không thể luôn ở nhà, phải đi học và tiếp xúc với các bạn nhỏ cùng tuổi mới được."

“Huống chi sau khi tan học không phải cũng sẽ trở về nhà sao, cũng đâu phải không gặp được anh chị"

Tôi nhìn hai cô gái một lớn một nhỏ ôm nhau, không

khỏi bật cười, sau khi dừng một chút, bỗng nhiên tiến đến bên tai của Chu Thái Vi, hạ giọng nói: "Thái Vi, nếu em thật sự thích trẻ con như vậy, hay hai chúng ta sinh một đứa di?"

Chu Thái Vi lập tức mặt đỏ bừng: "Có trẻ con ở đây, thiếu gia anh ăn nói bậy bạ gì vậy.

“Tôi đâu có nói bậy." Tôi cười nham hiểm, sau đó thấp giọng tiếp tục nói: "Nếu em đồng ý, đêm nay chờ Cách Cách ngủ xong phải len lén qua phòng anh nha."

Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Thái Vi càng đỏ hơn, liếc tôi một cái: "Đây mới là mục đích thật sự của anh sao?"

“Haha, thiếu gia của em vừa mới bị thương, em không muốn an ủi anh một chút sao?" Tôi nhíu mày, "Em cứ nói em đồng ý hay không đi?"

Chu Thái Vi tỏ ra e thẹn không thôi, hơn nửa ngày sau mới cúi đầu phát ra âm thanh như muỗi kêu, “Ừm..."

Tôi lập tức vui mừng quá đỗi: "Vậy anh về phòng trước đây, đêm nay giữ cửa chờ em nha.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.