Tiểu Thư Mạo Danh

Chương 6: Khu vườn rộng lớn



Từng cánh bướm đậu nhẹ, trên cành lá xanh mướt Cô trong chiếc nón rộng vành, lom khom nhổ cỏ trong vườn, phía sau một ngôi nhà cấp 3, một bà cụ già trong bộ bà ba đen hoa nhí, ngồi uống trà trước sân vừa quát

"Nhổ cỏ nhanh lên."

Cô đáp."Dạ."

Bà già cau có chính là bà nội của Vỹ Tường.Buổi sáng nay vừa vào bàn ăn sáng.ông quản gia nói rằng."Cô phải tới nhà Bà Vỹ Tường thăm hỏi bà ấy. Đó điều quy định của ông chủ căn dặn trước khi mất"

Giờ hiểu sao Thiên Ân lại không thích tới đây, vì bà cụ quá khó khăn.nghe đâu cô ấy vừa tới thì biện lý do không khỏe để chuồn.Cô hướng mắt qua.Trông Vỹ Tường ra dáng nhà nông lắm.cầm kéo tỉa lá cây có vẻ chuyên nghiệp ghê ha.

Cô của Vỹ Tường, bà bưng ra mấy ly nước chanh dây. bà ấy ôn tồn bảo."Chắc các con mệt rồi, uống nước rồi làm tiếp"

Cô cầm ly nước chanh uống một ít rồi bảo.

"Cảm ơn cô Vân"

Lạc Văn cầm ly nước thưởng thức. Giọng anh ôn tồn bảo "Trời nóng uống chanh dây còn gì bằng"

Cô ngó qua, Anh ta tới đây phụ tiếp hay là đi nghỉ mát vậy trời? nằm ung dung trên ghế dựa cùng chiếc ô lớn che mát, đây biển Hawaii sao? lại còn đeo kính râm.Cô đưa tay tháo kính râm của Lạc Văn.

"Tôi vất vả làm việc.Anh tận hưởng cuộc sống thoải mái quá ha"

Lạc Văn ngồi dậy vuốt nhẹ mái tóc. "Bà đã nói Anh tới đây trông coi em làm việc.Sợ em nửa đường giả bệnh bỏ trốn"

Cô cười gượng.Nói cũng phải Thiên Ân hay chuồn đi lắm. nhưng tôi đâu phải cô ta.tiếng thất thanh bà của Vỹ Tường.

"Uống nước xong mau làm việc đi, định làm biếng hả"

Đúng một bà cụ khó chịu. Cô cầm ống xịt nước đều ngoài vườn.Không để ý, Vỹ Tường ngồi vun đất mấy luống rau,nước phun vào người anh ướt nhẹp. Anh đứng dậy hai mắt nhìn lăm lăm.

"Cô cố ý có đúng không?"

Cô xua tay phân trần."Không phải tôi lỡ tay thôi mà"



Anh giật lấy ống nước xịt lại, cô tức quá giành lại ống nước thế là hai cuộc chiến súng nước diễn ra tới khi Cô Vân lên tiếng.

"Hai đứa ngừng lại đi"

"Ào" lên một tiếng nước xịt ra ướt người cô Vân.Hai người mới ngừng lại.Cô ái ngại lên tiếng. "Con xin lỗi Cô Vân"

Cô Vân lắc đầu phì cười."Hai đứa thật là.."

Cả người ướt sũng cô mượn tạm bộ đồ của chị họ Vỹ Tường. Cô mặc trong bộ áo bà ba xanh nhạt, bước ra ngoài, Lạc Văn ngắm nhìn lên tiếng.

"Thiên Ân trong giống như một thôn nữ"

Cô cười thầm vốn dĩ mình xuất thân từ thôn quê mà.Vỹ Tường im lặng trông cô ta càng ngày thay đổi, y như một người mà mình chưa bao giờ quen biết, anh quay người lại.

"Mau xuống nhà dưới ăn cơm, mọi người đang chờ"

Sau bữa ăn trưa, Cô ngồi trên giường đấm lưng bà nội Vỹ Tường, bà trở người lại lên tiếng hỏi."Này cháu dâu biết hát không hát một bản đi"

Cô mỉm cười dịu dàng,vươn tay vỗ về bà.Cô ngâm nga vài câu."Từ là từ phu tướng.Báu kiếm sắt phán lên đàng... vào ra luống trong tin chàng ngày mỗi mòn như đá vọng phu..."

"Khò..." tiếng ngáy ngủ của bà

Bà ngủ rồi mau vậy.cô mỉm cười nhè nhẹ bước xuống giường chậm rãi ra cửa, Chị họ Yến Nhi tiến tới phía sau nhìn vào trong phòng.

"Bà ngủ rồi sao? bà lớn tuổi nên khó ngủ lắm, Thiên Ân mà tới thì có khác nhà trở nên sáng bừng lên.Em phải thường xuyên đó"

Cô nghĩ thầm.Phải đến thường xuyên tới đây? chắc là không nổi,Nhưng cứ giả vờ đồng ý cho qua chuyện.

"Dạ, khi nào công việc bớt em sẽ tới chơi với bà"

Yến Nhi bảo."Chị mới cắt dưa hấu. Em kêu Vỹ Tường với Lạc Văn vào cùng ăn luôn nghen"

Cô gật đầu đi tới trước cửa phòng Vỹ Tường, Cô đưa tay lên gõ nhẹ vào. không thấy ai trả lời, cô đẩy cửa vào trong phòng.chỉ thấy Lạc Văn ngồi nhắm mắt dựa lưng bên cạnh cửa kính hướng ra vườn.Thật bái phục anh ta mình tự hỏi, một ngày anh ta ngủ bao nhiêu tiếng vậy.

Cô gương mắt nhìn qua bàn đọc sách. vươn tay cầm hộp bút màu lên."Bút bị gãy hết sau còn giữ lại làm gì?"



Lạc Văn giọng vẫn còn ngái ngủ lên tiếng."Thiên Ân quên rồi sao? Bút màu là em làm gãy.Lúc nhỏ hay giành đồ chơi của Vỹ Tường, lỡ tay làm rơi hộp bút làm cậu ấy khóc mấy ngày trời"

Cô thắc mắc hỏi."Anh ấy có thể mua lại mà"

Lạc Văn gãy đầu cười lại." Tiếc là không thể nào mua được.Đó là món quà cuối cùng của mẹ cậu ấy. bà ấy qua đời trong một vụ tai nạn giao thông trên đường đưa Vỹ Tường đi học.

Ánh mắt cô thoáng buồn.mình hiểu cái cảm giác mất đi người thân như thế nào, có thể vì vậy mà anh ta rất ghét Thiên Ân.

.............

Mặt hồ in bóng bầu trời xanh.phẳng lặng êm đềm vài con chuồn chuồn đôi cánh mỏng manh lướt qua. một viên đá ném nhanh tới rơi nhẹ xuống hồ nước.

Vỹ Tường suy tư, sao ném hoài vẫn không thể nổi lên như mẹ từng ném.cô đến cạnh bên nghiêng đầu hỏi.

"Nãy giờ anh ở đây hả?"

Cô lom khom nhặt viên đạn ném tới viên đá không chìm xuồng mà nhảy lên mặt nước như chú cá phóng lên mặt hồ.

Vỹ Tường quay lại hỏi."Sao cô ném được vậy"

Đối cô dễ như trở bàn tay.mỗi lần em trai cô khóc vỗ mãi không nín dắt nó ra bờ sông ném đá lia thia cho nó xem.

"Anh muốn học không tôi chỉ cho"

Vỹ Tường không trả lời lạnh lùng nhìn sang hướng khác.

"Cô là Diệp Thiên Ân phải không?"Giọng một người đàn ông từ phía sau lưng.

Cô quay lại nhìn.hai người đàn ông bịt khấu trang đội mũ trai.cầm con dao sáng loáng.Một tên trong lên tiếng."Bắt cóc đây, nếu kháng cự thì tao đưa tụi bây về chầu ông bà ông vải"

Vỹ Tường lùi lại phía sau dùng hết sức đá mạnh vào đất bụi bặm bay vào mặt chúng. nắm lấy tay cô chạy nhanh vào khu rừng.Cô nhanh tay xé vải trên vạt áo,móc vào cành cây đánh lạc hướng bọn chúng, rồi tìm lùm cây nấp vào đợi chúng đi khuất thì bước ra.

"Vỹ Tường chúng ta đi hướng ngược lại"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.