Tiên Võ Đế Vương

Chương 1270: Hay là huynh nghỉ một lúc đi?



Rầm! 

 Ngay sau đó có tiếng động lớn vang lên, Diệp Thành bước lên không trung, thân thể mất cân bằng, đầu chúi xuống đất khiến phiến đá xanh lõm xuống thành một cái hố lớn. 

 Oa! 

 Diệp Thành đau đớn, ôm trán đứng lên, không thể hiện được ngược lại còn thiệt thân. 

 “Ta không tin!” 

 Diệp Thành thầm mắng, khí huyết sôi trào, tiếp tục thử. 

 Rầm! Rầm! Rầm! 

 Tiếp theo, những âm thanh thế này liên tục vang lên trong lầu các, Diệp Thành chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ, chưa đụng tường Nam chưa quay đầu, hắn liên tục tạo nên từng cái hố lớn dưới mặt đất mà vẫn chưa thể bay lên được. 

 “Đạo tắc bị tổn hại, đến bay cũng không bay được sao?”, Diệp Thành vò đầu. 

 “Hay là huynh nghỉ một lúc đi?”, Liễu Như Yên không nỡ nhìn thêm nữa bèn hỏi thử. 

 “Không sao, không làm khó được ta”, Diệp Thành lại lau máu mũi: “Không ngự không được thì chúng ta ngự kiếm”. 

 “Vậy huynh thử trước đi”, Liễu Như Yên tự giác bước xuống khỏi vân đoàn, nhìn cảnh Diệp Thành liên tục ngã xuống, cô cảm thấy đứng trên mặt đất vẫn an toàn hơn. 

 “Cũng không phải cô ngã mà!”, Diệp Thành không cho là vậy, hắn trở tay lấy linh kiếm ra, đứng trên nó. 

 “Bay lên”, trong lầu các chợt vang lên tiếng hét như sói tru của Diệp Thành. 

 “Hình như… không bay”, Liễu Như Yên và cung nữ Tiểu Nguyệt đều nhìn Diệp Thành. 

 “Hơ, ta không tin”, Diệp Thành xắn tay áo, lại bá khí hét lên lần nữa: “Bay lên”. 

 Nhưng hình ảnh phi kiếm bay lên trời trong tưởng tưởng không xuất hiện, hắn vẫn đứng yên trên phi kiếm. 

 Bay lên! 

 Bay lên! 

 Diệp Thành hưng phấn, liên tục hét lên, mỗi lần lại hét to hơn, vang hơn, thị vệ ngoài lầu các nghe mà thấy khó hiểu. 

 Trong lầu các, không chỉ Diệp Thành mà đến Liễu Như Yên và cung nữ Tiểu Nguyệt cũng hơi ngượng, nhìn hắn hét lên như kẻ ngốc vẫn chẳng bay được! 

 “Hay là huynh nghỉ ngơi một chút đi?”, cuối cùng Liễu Như Yên vẫn lên tiếng, ngập ngừng nhìn Diệp Thành. 

 “Không sao, không làm khó được ta”, Diệp Thành ho khan một tiếng, lập tức gọi phân thân ra, đột nhiên có thêm người xuất hiện làm cho Liễu Như Yên giật mình, cung nữ Tiểu Nguyệt thì sợ hãi suýt nữa bật khóc. 

 “Thấy chưa, đây là phân thân của ta, ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã khựng lại, bởi vì phân thân hắn vừa ngưng tụ ra còn chưa xuất hiện được ba giây đã hoá thành một làn khói xanh rồi tan biến. 

 “Ơ…”, Diệp Thành tức tối, lại ngưng tụ phân thân ra, nhưng lần này phân thân chỉ tồn tại chưa đến hai giây đã biến mất. 

 Sau đó hắn cố hết sức để ngưng tụ phân thân, nhưng kết quả vẫn như vậy, phân thân vừa xuất hiện, hắn còn chưa nói gì nó đã biến mất. 

 “Hay là người uống chút nước đi?”, lần này người lên tiếng không phải Liễu Như Yên nữa, mà là cung nữ Tiểu Nguyệt. 

 “Không sao, chuyện này không làm khó được huynh ấy”, Liễu Như Yên đang đánh đàn nhoẻn miệng cười. 

 “Đương nhiên không làm khó được ta rồi!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, bắt đầu lục tung túi đựng đồ, Âm Minh Tử Tướng đã hết từ lâu, bất đắc dĩ, hắn chỉ đành gọi hình nộm Tử Huyên ra. 

 Woa! 

 Tử Huyên vừa xuất hiện, cung nữ Tiểu Nguyệt đã đưa tay che miệng, không biết là do Tử Huyên quá xinh đẹp nên bị sốc hay là do Diệp Thành đột nhiên biến ra một mỹ nữ nên ngạc nhiên. 

 “Sao người này không nhúc nhích?”, Liễu Như Yên vừa gảy đàn vừa tò mò quan sát Tử Huyên từ đầu đến chân. 

 “Đây là hình nộm thôi, ta không ra lệnh thì cô ấy sẽ không di chuyển”, Diệp Thành mỉm cười: “Cô ấy đánh nhau rất giỏi, có cô ấy bảo vệ chúng ta trên đường sẽ rất an toàn, quan trọng nhất là cô ấy biết bay, còn bay cực kỳ nhanh nữa”. 

 “Thật không, cô ấy biết bay á?”, không chỉ cung nữ Tiểu Nguyệt mà Liễu Như Yên cũng bất ngờ. 

 “Đừng không tin mà”, Diệp Thành ho nhẹ một tiếng, ra lệnh cho Tử Huyên: “Nào, bay thử cho mọi người nhìn đi”. 


 Nhưng Diệp Thành đã ra lệnh mà mãi cũng không thấy Tử Huyên bay về. 

 Lần này, Liễu Như Yên và cung nữ Tiểu Nguyệt lại quay đầu nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ quái. 

 “Tỷ à, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào”, Diệp Thành ngửa mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì một giây trước, linh hồn lạc ấn trong cơ thể Tử Huyên của hắn đã biến mất. 

 “Đừng… Đừng đùa vậy chứ”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, hắn biết là tàn hồn của nữ đế trong cơ thể hình nộm Tử Huyên đang đùa, linh hồn lạc ấn của hắn cũng là do cô ấy xoá mất, mà cơ thể Tử Huyên cũng là do cô ấy đưa đi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.