Liễu Như Yên khẽ gọi, liên tục lấy khăn lau mồ hồi trên trán cho hắn, thấy vẻ mặt đau đớn của hắn, cô không khỏi nắm chặt hai tay hắn.
Diệp Thành ngủ liền ba ngày.
Vào đêm ngày thứ tư, hắn đang ngủ bỗng ngồi bật dậy, hơi thở hổn hển dồn dập, vẻ mặt đau đớn mà mê man, hai mắt mờ đi, không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo, ký ức hỗn loạn khiến hắn ôm chặt lấy đầu.
“Mau đàn khúc nhạc đó!”
Liễu Như Yên vội ra lệnh cho cung nữ Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt hiểu ý, hít một hơi thật sâu rồi lập tức gảy đàn.
Sau đó tiếng đàn du dương vang lên, tuy không hay và lay động lòng người như Liễu Như Yên đánh, nhưng cũng giống bảy tám phần, tiếng đàn réo rắt vang vọng mãi không dừng.
Nhưng điều khiến Liễu Như Yên phải cau mày là Diệp Thành không có bất cứ sự thay đổi nào khi nghe tiếng đàn, vẻ mặt hắn vẫn đờ đẫn, nét mặt vẫn đau khổ, tiếng đàn có hay không với hắn cũng không có gì khác biệt.
“Sao lại thế này?”
Liễu Như Yên khẽ lẩm bẩm, không hiểu tại sao.
“Để ta!”
Cuối cùng cô đứng dậy, ngồi trước cây đàn rồi hít một hơi sâu, vung tay lên bắt đầu gảy dây đàn.
Tiếng đàn lại vang lên, trầm bổng du dương.
Lập tức, Diệp Thành đang đờ đẫn bỗng run lên, theo tiếng đàn, hai mắt mờ mịt của hắn dần trở nên rõ ràng, vẻ mặt đau đớn cũng dẫn bình thường trở lại.
Cung nữ Tiểu Nguyệt ở bên cạnh sững sờ, vẻ mặt ngượng ngùng, quả nhiên công chúa ra tay có khác.
Bên này, Liễu Như Yên lại khẽ cau mày, nhìn Diệp Thành dần khôi phục tỉnh táo thì lẩm bẩm một mình: “Cùng một khúc đàn nhưng chỉ mình đánh mới có phản ứng, thế là thế nào?”
“Ta ngủ bao lâu rồi?”, Diệp Thành đã tỉnh táo lại, không ngừng day đầu mày.
“Không nhiều, ba ngày”.
“Ba ngày mà còn không nhiều?”, Diệp Thành tiếp tục vò đầu bứt tai: “Thật ra cô có thể để người khác đánh đàn, như thế cô sẽ không phải mệt”.
“Ta cũng muốn lắm”, vẻ mặt Liễu Như Yên hơi kỳ lạ.
“Có ý gì?”
“Bởi vì người chỉ có phản ứng khi công chúa đánh đàn thôi”, cung nữ Tiểu Nguyệt nhanh nhảu đáp lời: “Lúc trước là tiểu nữ đánh, cùng một bản nhạc nhưng người lại không có chút phản ứng nào”.
“Còn có chuyện này nữa à?”, Diệp Thành giật mình, nhìn về phía Liễu Như Yên.
“Đúng… Đúng là hơi kỳ lạ”.
“Không sao, không làm khó được ta”, Diệp Thành phất tay lấy ra một viên đá ngọc phát sáng, để nó lơ lửng trước mặt Liễu Như Yên: “Đây là thuỷ tinh ký ức, có thể lạc ấn tiếng đàn của cô”.
“Đã hiểu”, Liễu Như Yên như đã hiểu ý Diệp Thành, tiếp tục gảy đàn để tiếng đàn lạc ấn hết vào trong thuỷ tinh ký ức.
Không lâu sau, Diệp Thành lấy lại viên đá, chạm lên bề mặt của nó.
Thuỷ tinh ký ức rung lên, tiếng đàn trong trẻo, du dương vọng lại, giống hệt tiếng đàn của Liễu Như Yên.
Thấy thế, Liễu Như Yên ngừng chơi đàn.
Nhưng, dù tiếng đàn trong thuỷ tinh ký ức vẫn vang lên cũng không ngăn được Diệp Thành từ từ trở về trạng thái đờ đẫn.
Như vậy cũng không được?
Liễu Như Yên cau mày, lại gảy đàn kéo Diệp Thành vẫn chưa hoàn toàn chìm vào trạng thái đờ đẫn về lại trạng thái tỉnh táo.
Diệp Thành khôi phục tỉnh táo, trước tiên hắn lắc đầu sau đó mới xấu hổ nhìn Liễu Như Yên: “Xem ra chỉ có thể phiền cô đi cùng ta một chuyến rồi, xong việc ta sẽ lại đưa cô về”.
“Như vậy quá mạo hiểm”, Liễu Như Yên vừa gảy đàn vừa nói: “Tuy ta chưa đến thế giới tu sĩ bao giờ, nhưng vẫn biết rõ những nguy hiểm ở đó, đàn cũng sẽ có lúc dừng, tiếng đàn vừa dừng, huynh sẽ lại rơi vào trạng thái kỳ lạ đó, thậm chí còn không thể bay trên không. Khi đó thực lực của huynh có hạn, con đường phía trước chúng ta không thể biết, không thể đảm bảo rằng kẻ thù của huynh sẽ không đuổi giết huynh, bọn họ là tu sĩ, ai cũng mạnh, người phàm không thể so sánh”.
“Đúng là ta đã quên mất chuyện này, nhưng không sao”, Diệp Thành nở nụ cười: “Điều này không làm khó được ta, chúng ta không mạo hiểm, đi đường vòng từ thế giới phàm trần cũng có thể tới được địa bàn của ta, nhưng sẽ mất nhiều thời gian, vì không có truyền tống trận để di chuyển”.
“Truyền… Truyền tống trận lại… lại là thứ gì nữa?”, Liễu Như Yên tò mò hỏi.
“Đó là một thứ rất thú vị”, Diệp Thành bước đi, khí huyết màu vàng bay ra khỏi cơ thể, ngưng tụ thành vân đoàn, đưa Liễu Như Yên đứng lên trên đó: “Cô hãy ở bên cạnh ta, liên tục đánh đàn, khi nào không đánh được nữa phải báo trước một tiếng”.
“Ừm, ta hiểu”.
“Linh tinh, là do tư thế không đúng thôi”, Diệp Thành lau máu mũi rồi hít sâu một hơi.
Ya!
Diệp Thành hét lên một tiếng rồi lại bước ra một bước dài.
Tại đây, sau khi nhìn Diệp Thành bước ra, không chỉ cung nữ Tiểu Nguyệt mà đến Liễu Như Yên cũng vô thức đưa tay bịt tai.