“Không phải bay mất rồi chứ!”, cung nữ Tiểu Nguyệt và Liễu Như Yên nhỏ giọng hỏi, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đang nhìn gì vậy?”, không biết Liễu Thanh Tuyền đi vào từ lúc nào, thấy ba người đều ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ông cũng tiến lại gần nhìn lên trời, ngay cả Nhược Hi trong lòng ông cũng tò mò nhìn theo.
“Hình như mất thật rồi?”, không biết qua bao lâu cung nữ Tiểu Nguyệt mới nhìn Diệp Thành nói lên một câu thấm thía.
“Chuyện này cũng không làm khó được huynh, đúng không?”, Liễu Như Yên cũng dời mắt, quay đầu nhìn Diệp Thành: “Mất rồi thì làm cái khác đi”.
“Không làm được nữa”, Diệp Thành hung hăng gãi đầu, thế giới phàm trần khỉ ho cò gáy này tìm đâu ra nguyên liệu luyện chế hình nộm, cho dù tìm được thì cơ thể người phàm dù có luyện ra hình nộm và Âm Minh Tử Tướng thì cũng rất yếu, chứ đừng nói gì đến việc ngự không, ngự kiếm.
Đúng là ngàn tính vạn tính cũng không tính đến trường hợp tàn hồn của nữ đế Nguyệt Thương lại chơi hắn chiêu này, khiến hắn trở tay không kịp!
“Hay là chúng ta đi tìm đi?”, cung nữ Tiểu Nguyệt nhìn Diệp Thành hỏi dò.
“Tìm cái quái gì!”, Diệp Thành thầm mắng, với trạng thái lúc tỉnh lúc mê bây giờ của hắn, tám đời cũng không đuổi kịp!
Sau đó hắn ngồi xếp bằng trên đất, tập trung ý niệm, ngưng thành giọng nói thần thức.
“Đạo thân Tinh Thần, mau chóng trả lời!”
Hắn liên tục gọi đạo thân duy nhất còn sót lại của mình, đây là hy vọng duy nhất của hắn.
Nhưng hắn gọi rất lâu cũng không thấy hồi âm, mãi một lúc lâu sau hắn mới phát hiện đạo thân của mình đã bị ngủ say.
“Bà nội ngươi, dậy chưa hả?”, Diệp Thành bực bội mắng thành tiếng, Liễu Như Yên và cung nữ đều giật mình.
“Vào lúc mấu chốt mà lại mất liên lạc với lão tử”.
“Khi nào lão tử về sẽ đá chết ngươi”.
Sau đó trong lầu các rất không yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng quát tháo của Diệp Thành, thị vệ gác ngoài cửa không chỉ một lần gãi đầu, ai nấy đều nhìn qua khe cửa: “Bên trong có chuyện gì vậy?”
Trong lầu các, nhìn Diệp Thành gào thét một mình, Liễu Như Yên, Liễu Thanh Tuyền và cung nữ Tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, trong mắt viết rõ mấy chữ: Không phải thần trí của hắn không tỉnh táo mà là hắn thật sự bị bệnh!
Không biết đến bao giờ tiếng la hét trong lầu các mới dừng lại.
Lại nhìn Diệp Thành, lần này hắn đã im lặng, thật sự im lặng, ngồi xổm trên đất, hai tay ôm mặt như phạm nhân.
Đạo tắc tổn hại thật sự ảnh hưởng quá lớn.
Không thể ngự không, không thể ngự kiếm, không thể hoá ra phân thân, không thể liên lạc với đạo thân, Tử Huyên bị người cướp mất, với trạng thái này của hắn, cho dù có tiếng đàn của Liễu Như Yên duy trì trạng thái tỉnh táo thì cũng rất khó về được Nam Sở, cũng không thể chạy về được, chạy về thì biết tới năm nào!
“Hay là người ở lại đây thêm vài ngày nữa?”, cung nữ Tiểu Nguyệt bước lên, vỗ nhẹ vào vai hắn.
“Vậy thì ở thêm mấy ngày nữa”, Diệp Thành ho khan một tiếng, đường đường là Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ mà hôm nay lại quá mất mặt, câu ‘không làm khó được ta’ nói biết bao nhiêu lần cuối cùng lại thành tự vả.
“Chắc huynh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi!”, Liễu Như Yên lên tiếng.
“Ta không mệt”.
“Nhưng ta mệt”, Liễu Như Yên lúng túng ho khan: “Ta muốn nghỉ ngơi một chút, tay đau”.
“Nghỉ ngơi cũng được, nhưng đừng có lừa ta rằng cô là thê tử của ta, còn sinh cho ta một bé gái trong lúc ta thần trí không tỉnh táo”.
“Huynh… Huynh đều nhớ à?”, hai má Liễu Như Yên đỏ như quả cà chua, chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống.
“Ta không phải kẻ ngốc”, Diệp Thành rất tự giác leo lên giường.
“Lần sau ta sẽ chú ý”, Liễu Như Yên rất xấu hổ, lập tức ngừng đánh đàn, tiếng đàn biến mất.
Mà khi tiếng đàn biến mất, Diệp Thành cũng dần trở lại trạng thái ngơ ngác, thoáng chốc như trở thành một người hoàn toàn khác.
“Ta là ai, đây là đâu? Sao ta lại ở đây? Cô là ai?”
Như lúc trước, hắn vừa mở miệng là lại hỏi mấy cái này, chẳng có gì thay đổi.
“Người là Diệp Thành, đây là Hoàng cung Nam Triệu”, cung nữ Tiểu Nguyệt trả lời ngay: “Người đang bị ốm, được công chúa của chúng ta đưa về. Công chúa là thê tử của người, công chúa còn sinh cho người một cô con gái nữa, đang ở ngoài kia kìa”.
“Tiểu Nguyệt”, Liễu Như Yên trừng mắt nhìn cô ấy, hai má lập tức đỏ bừng.
“Diệp Thành, Hoàng cung Nam Triệu, thê tử, con gái”, Diệp Thành đờ đẫn, không ngừng lẩm bẩm một mình.
Chẳng mấy chốc, hắn chìm vào giấc ngủ sâu.
Lần này, hắn ngủ rất lâu, những chín ngày, trong thời gian này hắn không chỉ một lần nói mê, như Sở Huyên, Sở Linh, Thiên Đình, Bắc Sở, Thiên Ma, nhưng đều là những từ mà Liễu Như Yên không hiểu.
Thời gian này Liễu Như Yên cũng không hề nhàn rỗi, cô dạy cho một số cung nữ thông minh lanh lợi khúc đàn của mình.
Nhưng cũng giống như cung nữ Tiểu Nguyệt, Diệp Thành không có chút phản ứng nào với tiếng đàn của họ, điều này khiến cô thật sự nghĩ không ra.
Vào đêm ngày thứ mười, Diệp Thành tỉnh lại bởi tiếng đàn của Liễu Như Yên.
Hắn ngồi trên giường một lúc lâu rồi mới nhảy xuống, vừa sờ cằm vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Hay là tìm người gửi thư giúp mình nhỉ? Có lẽ sẽ là lựa chọn không tồi”.