Đây là một vùng biển mênh mông không thấy bến bờ, lúc yên bình lúc lại dậy sóng.
Đây không phải là vùng biển bình thường, bên trong còn chứa rất nhiều bảo bối, chính là một nơi tiềm tàng bảo bối tự nhiên, hàng nghìn năm nay không biết có bao nhiêu tu sĩ tới đây đi tìm bảo bối.
Thế nhưng vùng biển với biết bao nhiêu bảo bối thế này thì không phải ai cũng có thể tới được vì nơi này có rất nhiều yêu thú khủng khiếp, chính là nơi tồn tại cả cơ may và nguy cơ.
Và nơi này chính là Bàn Long Hải Vực, gia tộc Ngưu Thập Tam từng toạ lạc ở đây, chỉ có điều bọn họ đã di rời tới Nam Sở từ lâu.
Diệp Thành bước vào hư không, thần thức tản ra trong phạm vi rộng lớn nhất, hắn cứ thế phi hành cả nửa canh giờ mà không thấy bến bờ.
Vả lại càng vào sâu bên trong áp lực càng lớn, bầu trời của hải vực vẫn mờ mịt mây, chốc chốc có thể thấy những ánh sáng mỏng manh, đó chính là bảo vật mà hải vực chứa đựng nhưng Diệp Thành lại không hề để tâm đến những thứ này.
Hắn điên cuồng tìm kiếm giống như một đạo thần hồng bay từ nam tới bắc, từ bắc tới đông, từ đông sang tây, từ tây sang nam.
Ngày đêm luân chuyển, nhật nguyệt tuần hoàn.
Màn đêm vừa buông xuống, Diệp Thành dừng chân, hắn bay từ trên trời xuống sau đó đảo mắt nhìn tứ phương tám hướng, thần thức nhanh chóng lan ra.
Thế nhưng những gì hắn có thể nhìn thấy chỉ là bờ biển mênh mông không thấy bờ bến, mặt biển dập dờn trông rất tĩnh lặng.
Sở Huyên!
Cuối cùng, Diệp Thành cũng không thể nào kiềm chế nổi, hắn hét to, tiếng hét vang dội thấu tận cửu tiêu, tâm tư dồn nén bao nhiêu ngày chợt vỡ oà trong phút chốc.
Sở Huyên!
Hắn không biết mệt, hắn liên tục cất tiếng gọi, trời đất đang rung chuyển, sóng nước cuồn cuộn, yêu thú nơi sâu thẳm của hải vực đều co rúm lại, run rẩy, có lẽ chúng không thể chịu nổi áp lực mà Diệp Thành tạo ra.
Sở Huyên!
Diệp Thành hét tới mức hai hàng lệ tuôn trào, hắn hi vọng có được tiếng đáp lời dù chỉ là tiếng thổn thức khe khẽ thôi. Những âm thanh vang vọng quanh đây chỉ là tiếng sóng dập dờn không thôi.
Cuối cùng, “bịch” một tiếng, Diệp Thành quỳ xuống nền đất, đôi mắt hắn bị dòng nước mắt làm lu mờ, đôi bàn tay đẫm máu, cả cơ thể run rẩy, từng cơn gió biển thổi tới khiến mái tóc hắn tung bay, để lộ ra khuôn mặt mỏi mệt.
Không biết từ bao giờ Hải Vực mới yên bình trở lại.
“Nàng đang trốn ta sao?”, Diệp Thành cười nhưng là nụ cười thê lương.
Dưới từng cơn gió biển thổi qua, Diệp Thành đứng dậy, bước chân không còn sức lực, bóng hình hắn run rẩy trông thật cô quạnh.
Diệp Thành!
Đúng lúc Diệp Thành bước đi thì một giọng nói vang lên từ nơi sâu thẳm của hải vực.
Diệp Thành quay người lại, ánh mắt hoang hoải, dòng nước mắt nóng hổi tuôn trào.
Hắn như kẻ điên, cứ thế bay về phía phát ra giọng nói, hắn liên tục gạt lớp sương mờ trên mặt biển, cách cả hàng chục trượng hắn như thể trông thấy một bóng hình mờ ảo, cô ấy đứng đó như một viên linh châu choán mắt trong hải vực vô tận.
Huyên Nhi!
Cơ thể Diệp Thành run lên, hắn tăng nhanh tốc độ.
Ở khoảng cách hàng chục nghìn trượng, chỉ trong phút chốc mà hắn đã tới nơi, hắn đứng đó, run rẩy nhìn bóng hình kia, mặc dù cách nhau bảy tám trượng nhưng bóng hình cô ấy vẫn hư ảo.
Ta tìm nàng khổ sở biết bao!
Giọng Diệp Thành nghẹn ngào, hắn sải bước đi. Thế nhưng khi hắn được tới bước thứ ba thì không gian xung quanh chợt rung lên.
Vút!
Ngay lập tức, tiếng kiếm sắc lạnh vang lên, ở một góc, thần mang lạnh băng bắn ra.
Phụt!
Máu tươi bắn vọt, Diệp Thành không hề phòng bị gì, phần ngực lập tức bị đâm xuyên, thần mang kia dị thường hiện lên u quang lạnh băng hoá giải tinh khí trong cơ thể hắn khiến cho vết thương của hắn không những không liền lại mà còn rách rộng ra.
Phụt!
Sau dòng máu bắn vọt, Diệp Thành nửa quỳ dưới đất, hắn thẫn thờ nhìn bóng hình Sở Huyên trước mặt, cô từ từ biến mất.
Rầm!
Tiếng động vang vọng khắp hư không, đột nhiên sóng gió cuộn trào trong chốc lát tạo ra áp lực cho đại địa.
Diệp Thành lau đi vệt máu nơi khoé miệng, hắn lảo đảo đứng dậy chậm rãi quay người thẫn thờ nhìn phía trước.
Ập vào mắt hắn chính là màn đêm u tối, biển màu đen sục sôi, bóng người tập trung lại dày đặc, biển người màu đen kịt, phải có đến vài triệu người, người đứng trên bầu trời, người ở mặt đất, người bước trên phi kiếm, người ngự giá trên mây, cũng có người điều khiển chiến xa nhưng điểm tương đồng là bọn họ đều xuất hiện với sát khí đằng đằng.
Bị trúng kế rồi!
Nhìn chiến kì của Thị Huyết Điện bay rợp trời, Diệp Thành mới như tỉnh lại, cái gì mà thiên địa song sát, cái gì mà Sở Huyên, tất cả đều là cái bẫy, mục đích là dụ hắn tới đây.
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới đây chỉ là cái bẫy nhưng một người nhanh trí như hắn khi nghe thấy thông tin về Sở Huyên thì đã mất đi lí trí, đôi mắt hắn bị cái tình che lấp, hắn bị nhấn chìm trong hoài niệm và mất đi cảnh giác.
Rầm!
Hải Vực lại rúng động, vài triệu tu sĩ cùng đồng thời tiến đến, bầu hư không rung chuyển.
Đó là trận dung thế nào, trên mặt biển, trên hư không, trên thương không, trên hư thiên, tất cả đều bày binh bố trận người đông như kiến, kéo dài tới cả hàng trăm dặm xung quanh khiến thiên địa rung chuyển. Trước mặt bọn chúng, bóng hình Diệp Thành trông thật nhỏ bé và cô đơn.
“Đúng là chẳng mời mà đến”, Thị Huyết Diêm La bước ra nhìn Diệp Thành, vẻ mặt vô cùng hung tợn.
Không chỉ ông ta mà các đại điện chủ, thống lĩnh của Thị Huyết Điện cùng các lão tổ, gia chủ của các thế lực khác mặt mày vô cùng tôi độc.
Ai có thể ngờ nổi Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ lại có điểm yếu chí mạng như vậy, nếu biết trước như vậy thì hà tất bọn họ phải bỏ bao công sức đi vây bắt làm gì.
Có điều hiện giờ xem ra mọi thứ không còn quan trọng nữa.
Lúc này, vài triệu tu sĩ tập trung ở đây, hàng trăm hư không tuyệt sát trận đang la liệt khắp hư không, mười mấy pháp khí thông thiên khôi phục uy lực, trong chốc lát đủ để có thể huỷ diệt một tu sĩ ở cảnh giới Thiên huống hồ hắn chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Chúc mừng các người, các ngươi đã thành công rồi”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói bình thản, vẻ mặt hắn lãnh đạm không hề tỏ ra sợ hãi.
Hắn không có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, không có khả năng trốn thoát, đây là tử cục, hắn có thể sát phạt ra khỏi sự vây bắt của vài trăm nghìn binh sĩ không có nghĩa là hắn có thể sát phạt ra khỏi vài triệu binh sĩ.
“Diệp Thành, ngươi cũng có hôm nay sao?”, trong bóng người rợp trơi, Huyết Khung gằn giọng, mặt mày tôi độc trông có phần méo mó, chính vì Diệp Thành nên ông ta đã mất đi vị trí điện chủ, tu vi bị giáng xuống cảnh giới Không Minh, sát khí của ông ta với Diệp Thành đã không thể kiềm chế được nữa.
“Thánh thể của hắn sẽ thuộc về Thị Huyết Điện”, giọng của Thị Huyết Diêm La vang vọng khắp đất trời, mang theo uy nghiêm tối cao.
“Đại đỉnh của hắn sẽ thuộc về thế gia Huyết Linh”, lão tổ của Huyết Linh thế gia lên tiếng, giọng nói cũng mang theo uy nghiêm.
“Căn nguyên thánh thể thuộc về chúng ta”.
“Cửu Châu Thần Đồ của chúng ta”.
Còn chưa khai chiến nhưng các thế lực ở Bắc Sở đã thương lượng phân chia những gì thuộc về Diệp Thành. Thánh Chủ Thiên Đình toàn thân toàn là bảo bối, bên nào cũng không chịu nhường bên nào, đến cả thánh thể của Diệp Thành cũng bị mười mấy gia tộc phân chia.
Rầm! Rầm!
Khi thế lực các phương phân chia thì bên ngoài Bàn Long Hải Vực có tiếng động rầm trời vang lên.
Nhìn từ xa, đó là biển người đông nghịt, tứ phương tám hướng đâu đâu cũng thấy người, hậu duệ của các vị Hoàng dẫn quân sát phạt đến rồi.
Thế nhưng khi bọn họ bước chân vào Hải Vực thì lại bị đội quân của các vị Vương ngăn chặn ở đó, ủ mưu lâu như vậy, bố trí kĩ càng như vậy nên đương nhiên bọn họ đã dự trù tới biến số này, mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là khiến Diệp Thành phải chết.
“Một người nhanh trí như hắn sao có thể phạm sai lầm như vậy?”, Long Đằng hắng giọng, hồn phách mạnh mẽ nhưng lại có Vu Chú Tộc chặn lại, đại quân thánh điện cũng không thể nào bước chân vào Hải Vực.
“Chữ tình làm người ta lạc lối”, Phục Nhai khẽ lắc đầu, “hắn của hiện tại khiến ta nhớ tới rất nhiều anh kiệt cái thế của Đại Sở, bọn họ vốn dĩ là sự tồn tại vô dịch nhưng lại khó thoát khỏi chữ tình chí mạng”.
“Là mệnh hắn nên như vậy”.
“Thánh Chủ, chi bằng…”
“Không được nhúng tay”, Đông Hoàng Thái Tâm ngắt lời Phục Nhai, “hậu quả hôm nay chúng ta không gánh nổi đâu”.