Tiên Võ Đế Vương

Chương 1247:  Thúc Địa Thành Thốn! 



Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Sóng biển ở Bàn Long Hải Vực ngút trời như muốn nhấn chìm mọi thứ trên thế gian, hư thiên vang vọng tiếng sấm vang chớp giật, như sắp nứt lìa. 

 Hàng triệu tu sĩ đứng đông nghịt khắp đất trời, hàng trăm hư không đại trận, mười mấy pháp khí cảnh giới Thiên, tất cả đều khôi phục uy lực nhắm vào Diệp Thành. 

 Vẫn còn hy vọng sống! 

 Diệp Thành lẩm bẩm, hắn hơi ngẩng đầu nhìn lên bóng người rợp trời. 

 Giết! 

 Thị Huyết Diêm La hét lên một tiếng rồi đột ngột vung sát kiếm, chỉ vào Diệp Thành phía xa. 

 Lập tức, đất trời hỗn loạn, hàng triệu tu sĩ hành động, đội quân đông nghịt quét qua bầu trời, ùn ùn kéo về phía Diệp Thành. 

 Thấy thế, giây trước Diệp Thành còn đang bất động, giây sau trong mắt đã bắn ra một tia lửa nóng. 

 Keng! 

 Kiếm rung lên, hắn nắm chặt kiếm Xích Tiêu trong tay, nhưng thay vì lao về phía trước, hắn lại chợt quay người, bước ra một bước dài cả nghìn trượng. 

 “Muốn đi?” 

 Hư thiên đại trận rung lên, quét ra thần mang không gì sánh được. 

 Diệp Thành trong gang tấc đã né được thần mang vô song ấy, hắn lại di chuyển nhưng bị một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống đánh cho xương máu tung bay. 

 Giết cho ta! 

 Tiếng khịt mũi lạnh lùng vang vọng khắp trời đất, kiếm mang từ trên trời bắn xuống, nhưng không phải đại chiêu quần công mà là hàng triệu tu sĩ cùng ra tay. 

 Thúc Địa Thành Thốn! 

 Diệp Thành tập trung niệm lực, một bước bước ra mấy nghìn tượng, sau lưng xuất hiện Thái Hư Động, kiếm mang bắn tới phía sau lập tức bị hố đen hút vào. 

 Nhưng hắn vừa dừng bước thì mấy hư thiên đại trận lại ầm ầm rung lên, quét ra thần mang cái thế, mỗi đạo thần mang đều mang theo uy lực huỷ diệt thế giới, sức mạnh tàn khốc, không gì không thể xuyên thủng. 

 Diệp Thành cắn răng, gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh, Cửu Châu Thần Đồ và mấy nghìn binh khí ra, bảo vệ quanh người. 

 Nhưng những thứ này còn lâu mới đủ, thần mang phóng tới, Hỗn Độn Thần Đỉnh bị hất văng, Cửu Châu Thần Đồ nứt ra, mấy nghìn binh khí đồng thời nổ tung, thánh thể của Diệp Thành gần như nổ tung thành huyết vụ. 

 Chết đi! 

 Phía trước, tu sĩ đánh bọc sườn ùn ùn kéo đến bao vây. 

 Hai mắt Diệp Thành nóng rực, lại lần nữa thi triển Súc Địa Thành Thốn, xông vào giữa đám người, ngoại đạo pháp tướng của Hỗn Độn Thế Giới lập tức mở ra. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Bán kính một nghìn trượng của Bàn Long Hải Vực lập tức tràn ngập huyết vụ, những người bị Hỗn Độn Thế Giới bao phủ cả người và linh hồn đều bị cấm thuật nghiền nát. 

 Nhưng giây tiếp theo, Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành lại bị công kính rợp trời phá tan, tuy ngoại đạo pháp tướng của hắn mạnh nhưng đối phương quá đông, số lượng áp chế tuyệt đối khiến Hỗn Độn Thế Giới không chống đỡ nổi một giây. 

 Giết! 

 Diệp Thành hét lên, thánh thể tàn tạ hừng hực lửa cháy, khí huyết vàng kim dâng trào, lực huyết mạch thét gào, hắn tắm dưới thánh huyết, cơ thể như được đúc ra từ vàng, tựa như một bậc chiến thần. 

 Gừ! Gừ! Gừ! 

 Chiến long lại xuất hiện bay quanh thân thể hắn, gầm rú khắp đất trời. 

 Diệp Thành liều mạng, cũng không phải hắn không còn cơ hội sống. 

 Mặc dù hàng triệu tu sĩ đã chặn ở Bàn Long Hải Vực nhưng vẫn chưa bao vây được hắn, vậy nên hắn vẫn có hy vọng thoát được. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Cảnh tượng quá đẫm máu, từng đoàn từng đoàn người hoá thành huyết vụ, đại quân tu sĩ đánh bọc sườn còn chưa kịp bao vây đã bị hắn giết chết mở ra một con đường máu. 

 “Xem ngươi có thể trốn đến lúc nào!” 

 Thị Huyết Diêm La vẻ mặt hung dữ, đại quân hàng triệu tu sĩ tiến lại gần, chặn đường lui của Diệp Thành, đẩy hắn lui về sau như muốn đẩy hắn đến biên hoang Đại Sở, lúc đó Diệp Thành sẽ không thể chạy được nữa. 

 Phụt! 

 Diệp Thành lại bị hư thiên đại trận đánh trúng, thánh thể tàn tạ lập tức bị đâm thủng tạo thành một lỗ máu. 

 Chết đi! 

 Một cảnh giới Không Minh lao tới, vung ra một kiếm. 

 Cút! 

 Diệp Thành mạnh mẽ bá đạo, hắn vung kiếm Xích Tiêu lên, chém ra kiếm mang còn bá đạo hơn nữa, kiếm mang của người kia lập tức bị chém vỡ, đầu kẻ đó cũng rơi xuống theo. 

 Kẻ nào cản ta đều phải chết! 

 Diệp Thành cầm Xích Tiêu nhuốm máu, dũng mãnh vô cùng, tu sĩ xông tới bao vây đều bị hắn chém hết. 

 Lúc này hắn đã thoát khỏi vòng vây. 

 Nhưng đằng sau hắn có một đạo thần mang không gì bì nổi đuổi theo, đó là thần mang do hơn mười pháp khí cảnh giới Thiên hợp lực phóng ra, xuyên qua không gian, uy lực của nó có thể gọi là huỷ diệt mọi thứ, có thể đâm xuyên mọi thứ trên thế gian. 

 Thái Hư Động! 

 Diệp Thành đột ngột xoay người, một tay tạo quyết ấn, thi triển bí thuật tối thượng của tộc Thái Hư Cổ Long. 

 Vòng xoáy màu đen xuất hiện rồi nhanh chóng xoay vòng, không ngừng phóng to, bởi vì thần mang kia thật sự quá khổng lồ, lại thô to, có sấm sét bao quanh với lực xuyên thấu vô song, nghiền nát hư thiên, nặng nề vô cùng. 

 Bùm! 

 Sau tiếng nổ, thần mang cái thế bắn vào Thái Hư Động. 

 Nhưng uy lực của nó quá mạnh, dù là Thái Hư Động cũng không thể hoàn toàn hút hết, kiên trì chưa đến một giây đã nổ tung. 

 Phụt! 

 Thánh huyết màu vàng bắn ra tung toé, nửa người Diệp Thành bị nổ thành huyết vụ. 

 Tiên Luân Thiên Sinh! 

 Diệp Thành quát nhẹ một tiếng, hắn muốn sử dụng Tiên Luân Thiên Sinh để khôi phục cơ thể nhưng lại hộc máu do phải hứng chịu phản phệ. 

 Hắn quên mất Tiên Luân Nhãn đã bị hắn phong ấn, không có Tiên Luân Nhãn, hắn không thể sử dụng bí thuật nghịch thiên này. 

 Hết cách, hắn đành cắn răng, thánh huyết, lực huyết mạch, căn nguyên Thánh thể, hỗn độn đạo tắc đều cháy lên đồng thời, tức tốc khôi phục thánh thể, sau đó hắn loạng choạng điên cuồng chạy trốn vào nơi sâu. 

 “Không vội, hắn không chạy thoát được đâu”, Thị Huyết Diêm La hừ lạnh, hàng triệu tu sĩ xếp hàng trên trời dưới đất, đồng loạt lại gần nhưng không vội ra tay, dường như đã biết hướng Diệp Thành chạy trốn là đường cùng. 

 “Diêm La, nơi ngươi chọn đúng là rất tuyệt”, lão tổ của Huyết Linh thế gia cười âm u. 

 “Có thánh thể hay không, không quan trọng”, Thị Huyết Diêm La cười gằn: “Ta chỉ muốn hắn chết”. 

 “Ta thích thấy cảnh kẻ khác vật lộn với cái chết”, một ông lão áo tím nở nụ cười rợn người: “Truyền lệnh xuống, không cần công kích nữa, từ từ tới là được, hôm nay chắc chắn hắn sẽ chết”. 

 Cứ thế, hàng triệu tu sĩ đã ngừng tấn công. 

 Nhìn ra xa, đó là một vùng đại dương che trời, chậm rãi tới gần, mọi người hứng thú nhìn Diệp Thành như đang du sơn ngoạn thuỷ. 

 Phía trước, Diệp Thành đang lảo đảo lắc lư, lúc nào cũng có khả năng ngã xuống. 

 Thánh thể của hắn đẫm máu, gần như nát vụn, tất cả đều do pháp khí cảnh giới Thiên làm bị thương, hiện tại hắn còn sống đã là kỳ tích, nếu là cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường thì đã chết hàng trăm lần rồi. 

 Sau lưng hắn là một con đường máu, máu nhuốm đỏ cả Bàn Long Hải Vực. 

 Không biết đến khi nào hắn mới dừng lại, phun ra một ngụm máu rồi khuỵu xuống đất. 

 Phía trước hắn vẫn là vùng biển, nhưng Bàn Long Hải Vực đã tới điểm cuối cùng. 

 Vùng biển trước mặt có nước biển đen kịt, bình lặng không một gợn sóng, yên lặng chết chóc, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng lệ quỷ than khóc, dường như đó không phải biển mà là địa ngục. 

 Đây là đầm vô vọng, một trong năm cấm địa lớn ở Đại Sở. 

 Xưa nay đầm vô vọng đã nổi tiếng với cái tên miền đất dữ, người đi vào không có ai sống sót trở ra, đó là cấm địa thập tử vô sinh. 

 “Sao không chạy nữa?” 

 Sau lưng hắn vọng lại tiếng cười dữ tợn và gớm ghiếc. 

 Phía Thị Huyết Diêm La đã đuổi tới nơi, hàng triệu tu sĩ cùng dừng bước, hư thiên rung lên như muốn sụp đổ. 


 “Thánh chủ Thiên Đình, nực cười”, Thị Huyết Diêm La nở nụ cười, hai hàm răng trắng loé lên tia sáng u ám. 

 “Đầm vô vọng, ngươi có hài lòng với nấm mồ chúng ta cất công lựa chọn cho ngươi không?” 

 “Hôm nay ngươi chết, ngày khác chúng ta sẽ san bằng Nam Sở”. 

 “Một đám tiểu nhân”, Diệp Thành cười khẩy rồi đột ngột quay người, trong gió lạnh băng giá, hắn để lại cho thế nhân một bóng lưng thẳng tắp.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.