Phía trước căn nhà trúc, Diệp Thành thẫn thờ nhìn bộ y phục trong tay, hồi lâu không nói gì.
Sự vật trong mộng cảnh hoá thành hiện thực khiến hắn không thể nhận ra Diệm Phi rốt cục đã mất hay còn ở nhân gian.
Đa tạ tiền bối ban tặng!
Diệp Thành cung kính chắp tay hành lễ, hắn phất tay mặc bộ y phục Diệm Phi tặng, bộ y phục hết sức giản dị nhưng lại che đi sát khí trên cơ thể hắn khiến hắn trông cũng giản dị như bộ y phục đó vậy.
Từng cơn gió vẫn thổi qua, có những cánh hoa bay rợp trời rơi trên đôi vai hắn, mỗi mọt bông hoa đều như một vị tiên tử đang bay lượn.
Phía sau Diệp Thành liên tiếp có từng cánh hoa bay, hắn tĩnh lặng đứng đó, giơ tay đón lấy từng cánh hoa, vẻ mặt hắn dịu dàng nâng niu từng cánh hoa như nâng niu Sở Huyên vậy.
“Huyên Nhi, ta nên buông bỏ sao?”, Diệp Thành khẽ giọng, hắn khẽ sờ vào mắt trái.
“Nàng sợ nó thì ta sẽ bỏ nó đi”, Diệp Thành khẽ cười, hắn lấy ra căn nguyên của Tiên Luân Nhãn.
Trong chốc lát, khoé mắt hắn có dòng máu trào ra, cứ thế chảy dài theo gò má, nhỏ vào từng cánh hoa.
“Như vậy thì nàng có muốn quay về không?”, Diệp Thành khẽ phất tay lạc ấn căn nguyên Tiên Luân Nhãn vào trong một cánh hoa đào.
Hắn bước đi không mang theo bất cứ vấn vương nào, trước khi đi hắn không quên khôi phục lại kết giới của nơi này tránh nơi này bị sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài làm ảnh hưởng.
……..
Khốn khiếp! Khốn khiếp!
Bên trong Thị Huyết Điện vang lên từng giọng nói lạnh băng, Thị Huyết Diêm La rít lên làm chấn động cả đại điện, “vài trăm nghìn tu sĩ, đến một người cũng không bắt được, ta cần các ngươi làm gì?”
Bên dưới không một ai dám lên tiếng.
Không phải bọn họ không dốc sức nhưng sự dị thường của Diệp Thành khiến bọn họ phải bất lực, hành tung của hắn như u linh bất động, cho dù thi thoảng tìm được tung tích thì trận dung của kẻ mạnh cũng không đủ, cứ như vậy bọn họ đại bại quay về.
“Còn ngây ra đấy làm gì? Tìm tiếp cho ta”, Thị Huyết Diêm La lại lần nữa gằn lên.
Nghe vậy, các trưởng lão của Thị Huyết Điện như được đại xá, lần lượt đứng dậy, kẻ nào kẻ nấy chạy nhanh hơn thỏ.
“Cũng chẳng thể trách bọn họ”, mọi người vừa đi khỏi, Phệ Hồn Vương chợt hiện ra, “vài trăm nghìn tu sĩ không chặn được hắn đủ chứng minh thực lực của hắn”.
“Đúng là sự sỉ nhục lớn”, Thị Huyết Diêm La nghiến răng ken két, mặt mày tôi độc, ông ta trông chẳng khác gì ác quỷ.
“Muốn tìm được hắn chẳng có gì khó cả”, điệu cười u ám chợt vang lên, một đạo huyết quang bay vào đại điện, huyễn hoá ra thành một hình người huyết sắc, nếu nhìn kĩ thì chính là Huyết Vương.
“Huyết Vương, ngươi to gan lắm”, Phệ Hồn Vương chợt nheo mắt, “đến đây như vậy không sợ không đi được sao?”
“Ngươi là khách quý, ai dám giết ngươi”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng, “nói đi, làm sao mới tìm được Diệp Thành?”
“Các ngươi có biết vì sao Diệp Thành đến Bắc Sở không?”, Huyết Vương nhìn Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương với vẻ mặt hào hứng.
“Thế nhân đều biết, hà tất phải hỏi”.
“Đó chỉ là một trong số nguyên nhân thôi”, Huyết Vương nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, “mục đích thật sự của hắn là tới để tìm người, tìm một người quan trọng với hắn, vì cô ta mà hắn cam tâm đánh đổi bằng cả mạng sống”.
“Tìm người?”, Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương cùng đưa mắt nhìn nhau sau đó lại nhìn sang Huyết Vương: “Hắn đang tìm ai?”
“Hằng Nhạc Tông, Sở Huyên”.
……….
“Đạo hữu, người đã từng gặp người này chưa?”
“Ta chưa từng gặp, ngươi ở đâu ra thế, biến đi”.
Bên trong một toà cổ thành, Diệp Thành tay cầm hình ảnh vẽ Sở Huyên gặp ai cũng hỏi.
Vì hành động đó của hắn mà kéo theo sự chú ý của biết bao nhiêu người.
Cả nửa tháng nay hắn không hề chợp mắt, hắn đi mấy chục cổ thành không bỏ sót bất cứ nơi nào tụ tập đông tu sĩ.
Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ lại trở nên lạc lõng giữa chốn đông người, khoé miệng hắn mọc râu lởm chởm, khuôn mặt tiều tuỵ mỏi mệt.
Lúc này hắn giống như kẻ ăn mày hành khất cầu xin ơn trên phù hộ cho hắn tìm được Sở Huyên.
“Các người chưa từng gặp sao? Vài chục nghìn tu sĩ cứ thế để cho hắn sát phạt đi, song tôn của Thị Huyết Điện cũng bị trảm rồi”.
“Vậy đã là gì, những tu sĩ của Bắc Sở cũng phải cả hàng triệu người còn không thể làm gì hắn”.
“Thánh Chủ Thiên Đình thật mạnh”.
Trên đường đi, khắp nơi đều có thể nghe thấy câu chuyện liên quan đến Diệp Thành, những tu sĩ từng tới quan sát trận chiến lúc này đang bàn tán trò chuyện trong tửu lâu hay các quán nước chè bên đường.
Thế nhưng dù nghe vậy nhưng Diệp Thành vẫn ngó lơ.
Cả chặng đường đi hắn đã nghe quá nhiều nhưng dù có vinh quang đến mấy thì đối với hắn mà nói cũng không bằng có được thông tin về Sở Huyên.
Nàng rốt cục đã đi đâu?
Giọng nói Diệp Thành khản đặc, vẻ mặt tiều tuỵ, hắn đứng cách Truyền Tống Trận không xa định tiến vào tới một cổ thành tiếp theo.
Phía trước Truyền Tống Trận không có người của Thị Huyết Điện canh giữ, điều đó khiến hắn chợt cảm thấy vui mừng, nếu có các thế lực khác ở Bắc Sở vây băt thì chặng đường tìm Sở Huyên sẽ khó hăn hơn rất nhiều.
Đi đâu?
Thấy Diệp Thành tiến lên trước, một thanh niên mặc y phục trắng canh giữ Truyền Tống Trận liếc nhìn Diệp Thành.
Vân Thiên cổ thành!
Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng rồi đưa ra một cái túi đựng đồ sau đó bước vào Truyền Tống Trận.
“Nghe nói gì chưa? Thiên địa song sát lại ra ngoài làm loạn rồi”, người thanh niên kia vừa khắc toạ độ không gian vừa nói với một người thanh niên mặc y phục tím bên cạnh.
“Sao ta có thể chưa nghe nói chứ?”, người thanh niên mặc y phục tím kia tặc lưỡi, “mới có mấy ngày, vài trăm nữ tu sĩ đã biến mất không rõ nguyên do, đợi tới lúc phát hiện thì đã bị hút tới mức thi thể khô cong, thảm hại vô cùng”.
“Có điều lai lịch của những nữ tu sĩ bị bắt gần đây cũng không vừa, đó là người của Thiên Đình ở Nam Sở, trước đây là phong chủ của Hằng Nhạc Tông, vì vậy lão bối của Thị Huyết Điện mới ra mặt”.
“Thị Huyết Điện ra mặt, vì sao?”, người thanh niên mặc y phục tím ngỡ ngàng.
“Vậy thì ngươi lại không biết rồi”, người kia bật mí, “theo ta biết thì nữ tu sĩ đó chính là sư phụ của Diệp Thành, nếu như bắt được cô ta thì có gì phải sợ Diệp Thành không xuất hiện?”
“Thật không vậy, ta…”, người thanh niên mặc y phục tím còn chưa nói xong thì cả cơ thể run rẩy.
Không chỉ mình hắn mà tên mặc y phục trắng cũng run rẩy vì sát khí lạnh băng đã bao trùm lấy chúng, trong chốc lát bọn chúng như thể bị kéo vào địa ngục chốn trần gian.
“Bọn họ ở đâu?”, Diệp Thành bước ra khỏi Truyền Tống Trận, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên mặc y phục trắng.
“Ai…ai?”, tên kia sợ hãi nhìn Diệp Thành, giọng nói run sợ.
“Thị Huyết Điện, Thiên Địa Song Sát, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì ta diệt chín tộc các ngươi”, trong thông đạo không gian, Diệp Thành giống như một đạo thần mang cái thế, tốc độ vô cùng nhanh, vốn dĩ cần một khắc mới bước ra ngoài nhưng giờ hắn chỉ cần một phút.
Sau khi ra khỏi Truyền Tống Trận, hắn cứ thế chạy về một Truyền Tống Trận khác.
Đúng như hắn nghĩ, sự việc của Thiên Địa Song Sát đã được đồn ra ngoài, người canh giữ Truyền Tống Trận cũng đang bàn tán chuyện này.
Nhưng lúc này hắn đâu có thời gian rảnh mà quan tâm nhiều đến vậy, hắn bước vào Truyền Tống Trận, đến cả toạ độ không gian cũng do hắn tự khắc.