Núi Hành Thiên liên tục vang lên tiếng nổ rung chuyển đất trời, từng ngọn núi lớn nối nhau đổ xuống.
Đây là chiến tranh tu sĩ cực kỳ tàn khốc, dù Hạo Thiên thế gia chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng vẫn có thương vong, liên tục có người xông lên hư thiên, cũng liên tục có người rơi xuống thiên khung.
Nhưng trong trận đại chiến, một bóng dáng đẫm máu bị Diệp Thành ném lên không trung, dưới màn đêm trông cực kỳ choán mắt.
“Đó… Đó là…”, đại quân Thị Huyết Điện vẫn đang chiến đấu vô thức nhìn lên hư thiên, ánh mắt đều tập trung vào bóng người đẫm máu ấy, dù cách rất xa nhưng bọn họ vẫn thấy rõ nơi đầu mày của thống lĩnh Thị Huyết Điện có một lỗ hổng trào máu rất đáng sợ.
“Thống… Thống lĩnh chết… chết rồi?”, tròng mắt đại quân Thị Huyết Điện đồng loạt trố lên.
“Sao… Sao có thể như thế chứ?”, người của Thị Huyết Điện đến nói mà giọng cũng run rẩy.
“Nhanh… Nhanh quá đi mất!”, không chỉ bọn chúng mà người của Hạo Thiên thế gia cũng ngạc nhiên trố mắt.
Ông ta là thống lĩnh đó! Là cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, ngồi ở vị trí phía sau đại quân, dưới sự bảo vệ của cả đại quân mà cũng bị chém, tốc độ này nhanh đến mức họ cũng không phản ứng kịp.
“Trong vạn quân mà cũng có thể giết được thống soái tam quân một cách trực diện, hắn… hắn thật sự là thần tướng vô song!”, các lão tổ của Hạo Thiên thế gia đều há hốc mồm, thực lực của Diệp Thành lại một lần nữa làm mới giới hạn gây sốc của họ.
Phập!
Dưới sự chú ý của mọi người, thống lĩnh đã chết của Thị Huyết Điện bị một cây chiến mâu màu đen ghim trên hư thiên.
Lần này, lòng quân nguội lạnh, đến thống soái cũng đã bị chém thì còn đánh thế nào.
Giết!
So với bọn chúng, tinh thần chiến đấu của Hạo Thiên thế gia lại rất cao, đánh cho quân lính Thị Huyết Điện tan rã.
Bùm! Rầm!
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn giống như một bóng ma, không ngừng lao vào giữa đại quân Thị Huyết Điện, phá tan từng công kích trận pháp của địch.
Thứ có thể gây ra thương vong nặng nề trong chiến tranh tu sĩ là công kích trận pháp, vì sát trận là do đại quân hợp lực điều khiển nên thực lực rất mạnh.
Mà lúc này cũng chỉ có công kích trận pháp uy hiếp đến an nguy của Hạo Thiên thế gia, với sức chiến đấu của Diệp Thành cũng không dám tay không chống lại thần uy của sát trận, chứ đừng nói là những người khác của Hạo Thiên thế gia.
“Đánh nhanh thắng nhanh”, sau khi phá được công kích trận pháp cuối cùng của Thị Huyết Điện, Diệp Thành lại ra lệnh, giọng nói vang vọng khắp đất trời.
Không cần hắn nói, các thành viên của Hạo Thiên thế gia cũng đang anh dũng giết địch, bởi họ đều biết đây chỉ là đại quân tiên phong, mục đích là giữ chân họ, mà đại quân đáng sợ hơn có thể sẽ tới bất cứ lúc nào.
Nhưng đánh mãi đánh mãi, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện: đại quân Thị Huyết Điện bỏ chạy tán loạn.
Cũng đúng, sức chiến đấu vốn đã bị áp chế, bây giờ thống soái còn bị giết, công kích trận pháp có lực sát thương lớn nhất cũng đã bị phá hỏng hết không còn cái nào, bọn họ không thể ngăn cản công kích áp đảo của Hạo Thiên thế gia.
So với mệnh lệnh của cấp trên thì họ thấy mạng mình vẫn quan trọng hơn.
Thế là những bóng dáng vừa bò vừa chạy xuất hiện khắp trời, tốc độ chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Giặc cùng đường chớ đuổi!
Linh khí của đất trời lập tức trở nên vô cùng yếu, hơn nữa càng vào sâu trong thế giới phàm trần, nồng độ linh khí càng thấp, thậm chí một số nơi họ còn không cảm nhận được chút linh khí nào.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được bước chân của Hạo Thiên thế gia.
Tuy số lượng của họ đông nhưng tốc độ lại không hề chậm, thần quang nhiều màu loé lên khiến cho màn đêm trở nên vô cùng lộng lẫy.
“Đó… Đó là gì vậy?”, những thương nhân nghỉ chân ở trong núi thế giới phàm trần bị đánh thức, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn bầu trời.