“Còn nhìn cái gì nữa? Quỳ xuống đi”, ông lão vội mắng, người của đội buôn đều quỳ xuống đất, trong lòng đều kính nể thần tiên, hy vọng thần tiên có thể mang lại điềm lành cho mình.
Cảnh tượng này khiến cho Diệp Thành đang bay trên trời cảm thấy lòng hơi phức tạp.
Hắn đã từng giống như họ, thậm chí còn không bằng họ, bao nhiêu ngày đêm hắn đã phải ôm bánh bao cướp được rồi ngây ngốc nhìn lên trời, hy vọng thần tiên hạ phàm ban phước.
Chỉ là mong ước tốt đẹp, hiện thực tàn khốc, hắn đã không thể phân được nên buồn vì sự ngu muội của người phàm hay nên hận thế đạo này.
Hắn im lặng dời tầm mắt, tiếp tục tăng tốc.
…
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Trong thành cổ Thiên Táng liên tục vang lên tiếng gầm thét dữ tợn rung chuyển đất trời, có người đang thét gào như ác ma nổi giận.
Người đó không cần nói cũng biết chính là Huyết Khung – điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện.
Lúc này ông ta đang đứng trước truyền tống trận của thành cổ Thiên Táng, ừm, nói chính xác hơn là đứng trước truyền tống trận đã bị phá huỷ.
Đúng vậy, truyền tống trận của thành cổ Thiên Táng đã bị phá hỏng, bọn họ vội vàng chạy tới đây đột nhiên chợt nghẹn ngào muốn khóc.
A!
Huyết Khung ngửa mặt lên trời gào thét như một kẻ điên.
Mới chỉ vài ngày thôi! Đầu tiên bọn họ phải chịu thiệt lớn ở truyền tống vực môn của Hạo Thiên thế gia, sau đó bị bẫy ở truyền tống trận của thành cổ Hoàng Tuyền, bây giờ truyền tống trận vất vả lắm mới tìm được cũng đã bị phá hỏng một lần nữa.
Lúc này, dù ông ta là điện chủ phân điện cũng không chịu nổi những cú đả kích liên tiếp như thế.
Đây vẫn chưa phải điều bực nhất, bực nhất là ông ta nhận lệnh bao vây giải quyết Hạo Thiên thế gia, chạy từ Bắc Chấn Thương Nguyên tới đây mà ngay cả cái bóng của Hạo Thiên thế gia cũng không thấy đâu.
“May mà mình thông minh, chạy nhanh”, trên lầu các cách đó không xa, đạo thân của Diệp Thành thở dốc, hắn cũng chỉ mới hoàn thành nhiệm vụ từ mấy phút trước.
“Lão Đại, cho ta nghỉ một lúc nhé”, đạo thân truyền âm cho Diệp Thành.
“Sao cũng được”, trong thần hải của hắn vang lên giọng nói của Diệp Thành.
“Thế giới bên ngoài thật sống động!”, được Diệp Thành cho phép, đạo thân xoa hai tay vào nhau cười hề hề, là đạo thân, trước nay hắn không bao giờ cách bản thể quá xa, nhưng hắn cũng có suy nghĩ của riêng mình, tràn ngập tò mò với thế giới bên ngoài, muốn được tự mình trải nghiệm.
“Khi nào thiên hạ ổn định, ta sẽ cho ngươi tự do”, có lẽ cảm nhận được tâm tư của đạo thân, Diệp Thành lại truyền âm tới.
“Ta… Ta không có ý đó”, đạo thân vội vàng nói, nhưng không nhận được câu trả lời của Diệp Thành.
“Có phải mình nói sai rồi không? Mình… hế?”, đạo thân Diệp Thành gãi đầu, nhưng còn chưa nói xong đã giật mình, đuôi mắt hắn vừa liếc thấy một bóng dáng xinh đẹp, lúc này bóng dáng ấy đã ra khỏi lầu các.
“Bóng lưng quen thuộc quá”, đạo thân Diệp Thành vội vàng đứng dậy, nhanh nhẹn đuổi theo.
Bước ra khỏi lầu các, hắn bắt đầu lén lút bám theo suốt quãng đường như một cái đuôi.
Phía trước, áo khoác ngoài của bóng dáng xinh đẹp khẽ đung đưa, bước đi nhẹ nhàng, toàn thân được thần hà bảy màu như ẩn như hiện bao quanh, đến mái tóc trắng xoã trên vai cũng được nhuộm thần hoa, cô giống như tiên nữ hạ phàm, không nhiễm bụi trần thế gian.
“Càng nhìn càng thấy quen”, đạo thân Diệp Thành sờ cằm, vô thức đẩy nhanh tốc độ.
Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là nữ tử tóc trắng phía trước bỗng trở nên rất kỳ lạ, mỗi bước đi thân hình lại trở nên hư ảo một chút rồi biến mất không thấy đâu, khiến cho người đi trên đường đều sững sờ trong giây lát.
Hửm?
Đang nói, đạo thân Diệp Thành bỗng cau mày, bất chợt quay người lại.
Sau lưng có ánh sáng bảy màu lơ lửng, trước mặt hắn ngưng tụ thành một bóng dáng xinh đẹp như mộng như ảo, nhìn kỹ lại thì chẳng phải nữ tử tóc trắng đó sao? Điều khác với lúc trước là trong tay cô đang cầm một thanh thần kiếm với ánh sáng bảy màu bao quanh.
“Cô…”, nhìn thấy khuôn mặt nữ tử áo trắng, đạo thân Diệp Thành sững sờ tại chỗ.