Vị Đạo Trưởng Này Quá Cục Súc

Chương 22: Bành Long. Quỷ nghèo!!!



Chương 22: Bành Long. Quỷ nghèo!!!

Đám người đang hùng hổ lao lên, đột nhiên nhìn thấy có một đốm lửa bay về phía mình, bóng dáng hỏa cầu ánh lên trong tròng mắt trong phút chốc đến sát bên, đám người vẻ mặt dại ra mang theo vẻ hoảng sợ theo bản năng đưa binh khí trong tay đón đỡ, số khác lạch cạch xoay người bỏ chạy.

Nhưng hết thảy đã muộn!

Ầm! Ầm! Ầm!…

Từng âm thanh bạo liệt vang lên.

Hỏa cầu tựa như chớp giật bay đến, vừa cùng bọn hắn tiếp xúc liền đùng đùng bạo liệt, tạo thành những đám mây lửa đỏ rực mang theo nhiệt độ khó có thể tưởng tượng đem bọn hắn trong chớp mắt nuốt trọn đi vào.

Những người này ngay cả hét thảm một tiếng cũng không kịp, lập tức mang theo thân thể nổ tung khét lẹt ngã về phía sau, c·hết không toàn thây.

Loại thủ đoạn kinh khủng này khiến Bành Long đang ngồi núp trên bụi cây, tròng mắt như muốn nứt ra, trong lòng kinh hãi muốn tuyệt.

Cũng không biết đốm lửa kia là thứ gì, vừa bay đến liền nổ ra đem bọn người nuốt lấy.

Trong mắt hắn, thứ này không phải người thường có thể làm ra.

Ngày hôm nay làm sao xui xẻo như vậy, sớm biết liền không ham trò vui theo đến nơi này.

Không chạy sẽ c·hết!

Bành Long không nói hai lời muốn xoay người chạy đi, liền nghe bên tai vang lên một âm thanh lạnh nhạt.

“Vỡ Mồm Ác Cẩu!”

Đây chính là lời nói cuối cùng của Bành Long nghe thấy trước khi ý thức lâm vào hắc ám vô tận.

Chỉ thấy sau đầu gã bất ngờ gặp phải trọng kích, thân thể như diều dứt dây hướng thẳng xuống đất mà lao xuống, hai tròng mắt cùng răng lợi đều bị đá văng ra ngoài, sọ não cũng theo sau khi tiếp đất mà vỡ nát bấy.

Tương chao tung tóe, vẩy đầy mặt đất.

Dương Hàn đứng ở vị trí ban đầu Bàng Văn Long ngồi núp, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, nhảy xuống bên dưới đem từng bộ t·hi t·hể không chút khách khí tìm tòi một trận.



Từ trên người bọn hắn lục lọi, Dương Hàn liền thở dài.

Vừa rồi dùng Hỏa Cầu Thuật, đem quần áo cùng vật phẩm trên người bọn chúng đều hòa tan, có chút đáng tiếc.

Đi đến bên cạnh Bành Long, tìm tòi một chút, phát hiện trên người có mấy lượng bạc lẻ, liền không chút khách khí thu lấy.

Dù hắn sớm xem tiền tài như kứt đái, thế nhưng ra ngoài lăn lộn ở thế tục, có chút kứt đái bên mình nhiều việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Mò thi, đây là sau khi g·iết người phải có quy trình. Các bậc tiền bối đều đã có dặn dò kỹ lưỡng, Dương Hàn cũng không dám đem loại quy củ này cho làm trái.

“Quỷ nghèo!”

Dương Hàn ghét bỏ mắng Bành Long, thuận tay đem nó làm cái xui xẻo đầu tiên cho dung luyện.

Đi ra ngoài g·iết người xong phải biết dọn dẹp, giữ gìn vệ sinh môi trường. Những người đến sau cũng sẽ có một cái tốt hoàn cảnh để tăng thêm hứng khởi chém g·iết.

「 Dung luyện t·hi t·hể xui xẻo c·ướp cạn Bành Long thất bại, nguyên liệu biến mất. 」

Bành Long nếu là còn sống, hẳn sẽ tức nổ phổi.

Đại ca, ngươi là tu hành tu đến ngốc sao, đi ra ngoài làm chuyện mờ ám c·ướp b·óc, đem ngân lượng nhiều để làm cái quỷ gì?

Mò thi quá trình diễn ra rất nhanh chóng, theo Bành Long mở đầu, cũng liền từ y kết thúc.

Dương Hàn không chút do dự đem tất cả t·hi t·hể còn lại lần lượt dung luyện dọn dẹp.

「 Dung luyện t·hi t·hể Vô danh tiểu tốt c·ướp cạn Ất thất bại, nguyên liệu biến mất. 」

「 Dung luyện t·hi t·hể Vô danh tiểu tốt c·ướp cạn Giáp thất bại, nguyên liệu biến mất. 」

「 Dung luyện t·hi t·hể Vô danh tiểu tốt c·ướp cạn Bính thất bại, nguyên liệu biến mất. 」



Chỉ còn t·hi t·hể cuối cùng của Bành Lâu, Dương Hàn lạnh nhạt phất tay đem nó dung luyện, đồng thời xoay người rời khỏi nơi này.



Nhưng đột nhiên, thân hình của hắn sững lại, ánh mắt trợn to không thể tin.

「 Chúc mừng dung luyện t·hi t·hể Đặng Lâu thành công, may mắn nhận được Hạ phẩm Nhân Ngẫu!」

「 Hạ phẩm Nhân Ngẫu: Bảo vật ngẫu nhiên có được từ dung luyện t·hi t·hể địch nhân. Dung luyện trực tiếp có thể cường hóa chủ nhân thể chất, độ bền càng cao, tăng lên càng lớn. Độ bền còn lại: 100% 」

「 Kỹ năng: Chịu Đấm Ăn Xôi: Chuyển hóa sát thương chủ nhân gánh chịu thành kinh nghiệm. 」

Dương Hàn nét mặt mừng rỡ, lật tay lấy ra Nhân ngẫu cầm trong tay quan sát.

Vật này nhỏ bằng lòng bằng tay, trọng lượng rất nhẹ, giống như một người rơm thu nhỏ.

Thân thể tứ chi cùng đầu cổ đều có đủ. Chỉ có gương mặt là trống trơn trông rất vô tri.

Có thể đem t·hi t·hể luyện thành Nhân ngẫu, quả thật là niềm vui bất ngờ.

Dương Hàn trước nay hoàn toàn đem thứ này xem như một loại công cụ hủy thi diệt tích, hoàn toàn không ngờ lại còn có niềm vui ngoài ý muốn như thế này.

Chỉ có điều xác suất luyện được Nhân ngẫu quả thật thấp đến mức đáng thương.

Nói như vậy, nếu đem toàn bộ thành trì đều dung luyện hay thậm chí cả một môn phái cho luyện, tràng cảnh kia…

Dương Hàn lóe lên suy nghĩ này, sau đó tự giễu cười cười.

Chưa nói hắn không có thực lực này.

Cho dù có, hắn cũng sẽ không lạm sát người vô tội.

Hung sát thành tính, hại người lợi mình, loại kia ma đầu mất hết tính người không phải là tính cách của hắn.

Ân đền oán trả, khoái ý ân cừu, sòng phẳng rõ ràng mới là thứ mà hắn theo đuổi.



Hiển nhiên, một khi trở thành kẻ địch, Dương Hàn cũng sẽ không chút nương tay, đem cỏ triệt để nhổ tận gốc.

Dưới chân cước lực không giảm, Dương Hàn một bên đi đường một bên bắt đầu cân nhắc.

Hạ phẩm Nhân Ngẫu hiện tại có thể vừa dung luyện để cường hóa thân thể.

Mặt khác, có thể sử dụng trong chiến đấu để chuyển hóa sát thương thành kinh nghiệm.

Đừng xem thường tác dụng chuyển hóa này. Trong mắt Dương Hàn, nó chẳng khác nào một thủ đoạn phòng ngự.

Thơm ở chỗ là thủ đoạn phòng ngự này có thể sử dụng trong lúc Dương Hàn áp sát kẻ địch, có thể ‘Chịu Đấm Ăn Xôi’ chịu chút công kích, đổi lấy thu hẹp khoảng cách với kẻ địch, từ đó xuất thủ.

Vừa phòng ngự tốt cho bản thân, vừa có thể lấy lợi thế trước kẻ địch, hỏi sao không thơm.

Tuy nhiên, việc Nhân ngẫu có thể dung luyện trực tiếp để cường hóa thân thể cũng là vấn đề làm cho Dương Hàn cảm thấy do dự.

Trước mắt qua mấy lần chiến đấu, Dương Hàn thật sự cảm thấy tố chất thân thể mình quả thật có chút kém.

Yêu cầu tăng lên quả thật là cực kỳ cần thiết.

Tu sĩ hiện nay đa số đều đi theo con đường Pháp tu. Bởi vậy mới đặt nặng vấn đề tư chất cùng ngộ tính.

Còn lại con đường Thể tu, dựa vào tăng lên tố chất thân thể quả thật là rất ít.

Con đường Thể tu này tuy không yêu cầu tu chất linh căn quá nhiều, nhưng đối với tài nguyên cùng độ kiên trì chịu đựng thì thường nhân khó có thể tưởng tượng.

Dương Hàn tuy nhập môn là Pháp tu, dựa vào Cảm Khí Quyết mà tu luyện. Thế nhưng đối với Thể tu con đường này cũng sớm có thăm dò, đối với độ khó của con đường này không phải chỉ nghe nói ngày một ngày hai.

Lúc này nghĩ tới, giá trị cường hóa thân thể của Nhân Ngẫu liền lộ ra đáng quý.

Mấu chốt nhất là Dương Hàn là lần đầu tiên chiếm được Nhân Ngẫu, thứ này tỉ lệ xuất hiện thật rất ít, cũng không biết ngày giờ nào mới có thể lại tới tay. Nhất thời không thể quyết định.

Phàm là sự tình không thể quyết định, cứ đem nó để tạm một bên.

Đi đến chân núi tự có đường, Dương Hàn tin rằng sớm muộn gặp phải tình huống cụ thể, tự nhiên hắn sẽ làm ra quyết định chuẩn xác nhất.

Dù sao hiện tại có Tạo Hóa Lô trong người, hấp thu luyện hóa cũng không cần quá mức phức tạp đằng đẵng năm tháng.

Đem việc này quyết định, Dương Hàn tâm tình thoáng cái cởi mở hơn rất nhiều, đi đường càng thêm nhẹ nhõm.

Trong miệng khẽ hừ hừ hát một giai điệu dân gian, vui thích đi đường.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.