Vị Đạo Trưởng Này Quá Cục Súc

Chương 23: Thật là damdang



Chương 23: Thật là damdang

Phàn Viêm Thành làm một trong mấy tòa đại thành kết nối cung đường chính kéo dài từ nam ra bắc, từ đông sang tây.

Vị trí thành nằm dựa vào một tòa núi lớn, trước mặt đường sông, bên hông đường đất, quả thật là thiên nhiên ban tặng vị trí đắc địa.

Dương Hàn đối với Phàn Viêm Thành trước đó có nghe ít nhiều tin tức, nhưng tận mắt đi đến lại là lần đầu tiên.

Người từ bốn phương tám hướng, mang gánh bán bưng, xe ngựa thồ hàng, tiếng nói cười, tiếng mắng chửi, trẻ em khóc… tất cả tạo thành một khung cảnh có chút ồn ào hỗn loạn.

Dương Hàn bước đến nơi này đã là vào chiều tối, ánh tịch dương đã ngã về tây, mang theo ánh sáng vàng vọt cuối ngày nhuộm vàng một dãy tường thành.

Trước cổng thành, vẫn còn mấy hàng dài người đang chậm rãi xếp hàng đi vào bên trong.

Binh lính gác cổng chỉ thỉnh thoảng đối với chút xe ngựa hoặc là hàng hóa kiểm tra, cũng ko có gây khó dễ gì nhiều.

Dương Hàn đi qua cổng thành bước vào bên trong, liền thấy cảnh vật bên trong quả thật khác xa bên ngoài một trời một vực.

Trên đường chính lát đá xanh, hai bên là các loại nhà ở cửa hàng san sát nhau, kéo dài tới tận đằng xa.

Người bên trong thành sắc mặt phân làm hai thái cực rõ rệt.

Một bên là ăn mặc lả lướt, dáng người đầy đặn thoải mái, sắc mặt hồng nhuận vui vẻ nói cười.

Một nhóm khác thì sắc mặt xanh xám tiều tụy, đều ngồi bên vệ đường, ánh mắt mỏi mệt.

Lúc nãy bên ngoài cổng thành, Dương Hàn có mơ hồ nghe đám binh lính quát tháo, đem một đám nạn dân từ nơi khác đến đuổi đi không cho vào thành.

Bên dưới phồn hoa trước mắt này cũng không thiếu sóng ngầm hỗn loạn.

Dương Hàn cảm thán một tiếng.

Hai bên đường đã bắt đầu lên đèn.

Càng đi vào sâu trong, hình ảnh bóng những nạn dân nghèo đói xơ xác cũng ít đi, thay vào đó là cảnh vật rực rỡ, đèn lồng giăng đầy, một khung cảnh tươi đẹp phồn hoa hiện ngay trước mắt.



Dương Hàn tìm một quán mì ven đường, tranh thủ gọi một tô mì đem bụng lấp đầy.

Cách đó không xa, một đoàn múa lân chiêng trống tùng xèng vui vẻ múa hát. Trên đường phố, thỉnh thoảng lại có nhà nào đó tiến hành đ·ốt p·háo, tiếng pháo rộn rã lốp bốp khuấy động cả một khu vực.

Dương Hàn đem bụng lấp đầy, sau đó nhìn nhìn sắc trời, tùy ý tìm một cái khách sạn trước tiên dừng chân.

Sáng mai lại đi tìm hiểu cũng không muộn.

Trước đó một đoạn thời gian đều không ở trong hầm mỏ cũng là trong môn phái, Dương Hàn đối với thế giới này cũng mang theo không ít tò mò. Lần này đi ra ngoài, nói gì cũng phải thăm thú quan sát một phen.

Cũng không biết do Dương Hàn xui xẻo hay vì lý do gì, đi qua mấy cái khách sạn đều là trạng thái hết phòng.

Sau cùng, Dương Hàn ở một con phố khá vắng vẻ tìm được một nhà khách sạn tên Nhã Hạc Cư vẫn còn chỗ.

Tiểu nhị là một thanh niên vóc người nhỏ nhắn, phong thái nhanh nhẹn.

“Khách quan, đây là phòng của ngài. Nếu có gì phân phó ngài tùy thời có thể đi bên dưới gọi tiểu nhân.”

Tiểu nhị dẫn Dương Hàn lên một gian phòng nằm trên lầu, nhiệt tình cung kính nói.

“Được.” Dương Hàn gật đầu.

Tiểu nhị xoay người rời đi, đột nhiên nghe tiếng gọi.

“Khoan đã, hôm nay trong thành náo nhiệt như vậy, đây là có việc gì?” Dương Hàn tùy ý hỏi.

“Khách quan hẳn là người từ xa đến đi, mấy ngày này là Hoa Đăng Hội. Ban đêm một số nơi sẽ có tổ chức Đoán Hoa Đăng, người may mắn còn có thể miễn phí ăn uống, còn có thể có đơn độc tiết mục…” Tiểu nhị cười gian giới thiệu, đến cuối câu liền nở nụ cười dâm tiện, ra vẻ mặt nam nhân đều hiểu với Dương Hàn.

“Ừm, ta đã biết.” Dương Hàn khục khục ho khan, thuận tay ném tới một mảnh bạc vụn, đem tiểu nhị gương mặt mừng rơn đuổi đi.

Đem cửa phòng đóng lại, ngồi xuống ghế, gương mặt Dương Hàn cực kỳ đoan chính lắc đầu.



Hắn đối với tiết mục nam nữ mua vui này trước giờ đều cực kỳ phản cảm.

Nữ sắc thứ đồ này, trầm mê bên trong liền sẽ làm cho người ta lệch lạc, đối với người tu hành càng là một liều thuốc độc, tiêm nhiễm vì nó ngày sau sẽ khó lòng đối với tu luyện có thành tựu.



Nửa canh giờ sau, Dương Hàn đi xuống dưới lầu, gương mặt mang theo chính khí bước ra ngoài.

Tiểu nhị lúc này đang buồn chán lau dọn bàn ghế, thấy Dương Hàn đi ra ngoài, không nhịn được cười hề hề dâm đãng.

Dương Hàn thấy ánh mắt người này vậy mà dường như có chỗ hiểu lầm mình, trong lòng cảm giác sâu sắc bi ai.

Có loại hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn cảm giác.

Thế nhân đều như thế ánh mắt nông cạn, thôi thôi, cũng không cần giải thích làm gì.

Dương Hàn tâm trạng hơi có bùi ngùi, bước chân lại nương theo tiếng pháo nổ mà đi.

Không bao lâu, dòng người dần dần hiện ra trước mắt.

Chỉ thấy nơi xa, một nhóm người tụ tập trước cửa một lâu viện hai tầng.

Chính giữa có bảng hiệu 《 Hương Xuân Viện 》

Bên trên cửa sổ cùng lan can đều treo đủ loại đèn lồng trang trí nhiều màu sắc sực sỡ.

Bên dưới là một đám thanh niên tài tuấn, ăn mặc có như thư sinh, có như công tử, cười nói chỉ trỏ bàn tán.

“Huynh đài, ngươi đến Đoán Hoa Đăng?” Một vị công tử dáng người mập mạp đẫy đà, ăn mặc hoa lệ, bên cạnh còn dẫn theo hai cái bảo tiêu, tiến đến bên cạnh Dương Hàn cười hỏi.

“Vô tình đi ngang mà thôi.” Dương Hàn lắc đầu cười trừ, nhẹ liếc nhìn đỉnh đầu vị công tử này.

「 Mã Văn Xỉu 」

Người này tên làm sao như thế kỳ hoa đâu.



Nụ cười này rơi vào mắt của Mã Văn Xỉu, càng giống như là ngượng ngùng xấu hổ. Nhất là ánh mắt liếc qua liếc lại kia, sao mà giống như đúc lúc trước khi hắn lần đầu tiên đến địa phương này ngắm nhìn.

Xấu hổ, ngại ngùng, tiến thoái lưỡng nan…

“Ha hả, không biết huynh đài xưng hô thế nào?” Mã Văn Xỉu xếp lấy quạt, rất là hòa hảo hỏi.

“Tại hạ bất tài, Trương Tam.”

“Há, thì ra là Trương huynh. Không dối gạt Trương huynh, tại hạ Mã Văn Xỉu, đối với Đoán Hoa Đăng loại tình huống này có chút tâm đắc. Chi bằng hôm nay Trương huynh cho ta cơ hội làm chủ, mời Trương huynh vào bên trong Hương Xuân Viện uống vài ly, trao đổi tâm đắc. Trương huynh thấy thế nào?” Mã Văn Xỉu bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.

Người không biết còn tưởng là y đang chuẩn bị mới Dương Hàn cùng tham nghiên cứu cái gì vì nước vì dân đại sự.

Dương Hàn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.

Vị này công tử ca đã như thế tận tình địa chủ, làm sao một chút cũng không cho y mặt mũi đây.

Giang hồ không chỉ là chém chém g·iết g·iết, mà còn là đối nhân xử thế.

Dương Hàn cũng không thể đem mông lạnh đi đón người ta mặt nóng được!

Không vào hang hùm sao bắt được hùm con, Hương Xuân Viện loại này phàm tục nơi chốn, Dương Hàn cảm thấy cần có nhu cầu đi vào bên trong, thuận tiện tìm cơ hội đem bên trong người cảm hóa một chút, vì thế gian chân tình làm ra chút cống hiến.

Tâm tư nghĩ đến nơi này, bước chân của Dương Hàn cùng với Mã Văn Xỉu này đều đã bước vào bên trong.

Mã Văn Xỉu dường như là khách quen, được t·ú b·à nồng hậu tiếp đón. Đồng thời Dương Hàn cũng là thơm lây, được ân cần tiếp đãi đi vào bên trong viện.

Bên ngoài không sao, vừa bước chân vào bên trong, Dương Hàn liền phát giác từng trận hương thơm ngào ngạt truyền vào trong mũi.

Phía sau từng nét chạm trổ điêu khắc tinh mỹ hoa lệ là những bóng dáng thướt tha ăn mặc tơ lụa mỏng như sương khói lả lướt chập chờn.

Từ trong khoảnh khắc, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy phần tuyết trắng đầy đặn như ẩn như hiện, tư thái yểu điệu cho đến chubby hình dáng chữ S, lồi lõm chập chùng, trước ngực trắng múp nhô cao, sau mông núi đồi vời vợi, phong tình vạn chủng đều hoàn mỹ đem biểu hiện ra.

Có nam nhân ánh mắt đưa tới, liền có mắt liễu mài ngài đáp trả, ẩn ý đưa tình, e thẹn lấp ló, đáy mắt phong tình dập dìu, khiến cho lòng người chập chờn.

Thật là damdang!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.