Vị Đạo Trưởng Này Quá Cục Súc

Chương 21: Nói xong không cướp mạng đâu???



Chương 21: Nói xong không cướp mạng đâu???

Vừa rồi chiến đấu để cho Dương Hàn phát hiện một vấn đề.

Đó chính là cận chiến!

Đây là điểm mạnh của hắn, cũng là điểm yếu!

Thể chất Bất Khả Dụng Binh yêu cầu hắn phải trực tiếp dùng thân thể công kích địch thủ.

Điều này khiến cho Dương Hàn chỉ có thể trước tiên áp sát kẻ địch, mới có thể cận chiến.

Lúc đó điểm yếu của hắn liền lộ ra.

Lần này đối bính là hắn chờ cho Liệt Dương Lão Nhân lúc sơ hở nhất mới thừa cơ tập kích, nếu không để người này giữ khoảng cách, có đem lão trấn áp được hay không cũng là vấn đề khó nói.

Cảm giác bó tay bó chân, không được tiêu sái thoải mái, khiến cho Dương Hàn tâm tình có chút không dễ chịu.

Cũng may đầu Hắc Thủy Xà này cách hóa yêu còn kém một đoạn, nếu không cũng không thể đem nó dễ dàng diệt sát như vậy được.

Thậm chí lúc đó Dương Hàn còn âm thầm vận linh lực, chỉ cần có chút dị động, liền Hỏa Cầu Thuật tung ra, không ngại đem nó chiêu đãi tận tình một phen.

Đối với yêu thú, Dương Hàn mang thái độ đối đãi cực kỳ cẩn thận.

Thế giới này nghe nói chỉ cần là động vật có sự sống đều có thể tu luyện, gọi là yêu thú, đẳng cấp thực lực yêu thú cũng dựa theo tu vi tu sĩ mà phân chia.

Nhất cấp yêu thú có thực lực tương đương tu sĩ Cảm Khí Cảnh, Nhị cấp tương đương Khai Linh Cảnh, cứ thế mà tính.

Yêu thú tiên thiên có ưu thế về huyết mạch, hình thể, nhưng trí tuệ thì lại so ra có phần kém linh hoạt hơn nhân loại. Bởi vậy nếu có phát sinh v·a c·hạm, hai bên đều dựa vào ưu thế của bản thân mà chiến đấu.

Nhưng chuyện làm cho Dương Hàn cảm thấy nghi hoặc là làm sao đầu này Hắc Thủy Xà làm sao lại xuất hiện ở nơi này?

Phải biết nơi này so ra cách Huyền Đạo Tông không bao xa.

Có thể coi là còn thuộc phạm vi vòng ngoài sơn môn của Huyền Đạo Tông.



Mà chính Tống Đại Hùng bản thân mấy mươi năm hành nghề, cũng đối với con sông này đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần, cũng đối với nơi này không có chút nào sợ hãi hay đề phòng.

Hiển nhiên nơi này trước giờ tình huống đều coi như yên bình.

Vậy mà hiện tại lại có một đầu tiếp cận yêu thú đem người cho chặn đánh.

Chẳng lẽ nói Huyền Đạo Tông thực lực hiện tại yếu tới mức một đầu nho nhỏ chưa nhập phẩm yêu thú đều có thể leo lên đầu bọn họ đi ị rồi?

Hoặc cũng có thể nói, con Hắc Thủy Xà này linh trí không tốt, tình cờ lưu lạc đến Thanh Ngọc Hồ ở lại mà thôi.

Nó hoàn toàn không biết cách nó không xa có đại tông đại phái sơn môn, bên trong tùy tiện chạy ra một chút đệ tử liền có thể phần phật mấy cái đem nó chém ợ ra rắm.

Nếu vậy thì có thể đem chuyện này nói thông.

Dương Hàn tĩnh tọa, dần dần đem chút tạp niệm ném sang một bên, chìm ngập vào đả tọa tu luyện.

Phụ trợ nơi tay, nhưng cũng phải song song cố gắng. Quyết không thể lơ là.

Mấy ngày sau.

Dương Hàn một mình đi trên quan đạo.

Mắt thấy cách bến tàu xuống hàng không xa, hắn liền một mình trong đêm âm thầm rời khỏi đoàn thuyền.

Nghĩ đến trước đó lúc đem Trần Khôn căn dặn món nợ viên Hồi Huyết Đan kia đem chuyển giao cho Tống Đại Hùng nhận dùm, Dương Hàn khóe miệng nổi lên nhàn nhạt mỉm cười.

Cũng may nơi này cách Phàn Viêm Thành đã không còn quá xa.

Bởi vì Dương Hàn ở trên đỉnh núi nhìn về phía xa, nơi chân trời đã có một chấm đen hiện ra.

Ước tính chỉ cần không qua bao lâu là có thể đến nơi.

Nhìn thấy mục tiêu, liền mang thêm cho lữ khách rất nhiều động lực.

Dương Hàn dưới chân hơi tăng tốc độ.



Muốn trước khi trời tối sẽ kịp vào thành.

Dù sao, ban đêm ở lại dã ngoại gió sương cũng không phải chuyện vui vẻ gì.

Lấy kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm, dơ bẩn sự tình đều là phát sinh nơi hoang vu dã ngoại, miếu cổ chùa hoang.

Nhưng không sao, chỉ cần qua khỏi núi này, sau đó đi tiếp vượt qua một đoàn rừng cây trước mặt, là có thể đến nơi.

Dương Hàn phủi phủi tay, bước chân đi thẳng vào bìa rừng.

Đường đất ẩm ướt, nhưng không lầy lội, ngược lại có loại mát mẻ dễ chịu.

Đột nhiên, Dương Hàn ngừng lại giữa đường, thở dài một tiếng:

“Các ngươi rình mò lâu như vậy, rốt cuộc là có sự tình gì muốn làm?”

“Hắc hắc tiểu tử này xem ra vẫn là có chút bản lĩnh.” Theo sau tiếng cười lạnh, một đám chừng mười người tay cầm binh khí, ánh mắt giễu cợt bước ra, đem Dương Hàn vây quanh ở giữa.

Những người này nét mặt kiêu căng, cầm đầu là một tên to con bụng bự đầu trọc, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn kéo từ phải sang trái như một con rết.

Trên đầu hiện lên mấy chữ.

「 Bành Lâu 」

“Khặc khặc khặc…tiểu tử, chúng ta ra đường chỉ c·ướp tài c·ướp sắc không c·ướp mạng, để lại trên người tất cả đồ đáng giá, sau đó ngoan ngoãn từ từ để bản đại gia hưởng dụng một chút, cam đoan lưu ngươi toàn mạng…”

Một chữ mạng này Bành Lâu còn chưa nói xong, đột nhiên một bóng đen như chớp giật từ ngọn cây cách đó không xa bay v·út ra, thoáng cái đã tới sau lưng của Dương Hàn.

Nhanh, hiểm, chuẩn!

Phịch!



Mũi tên đánh hụt mục tiêu, cắm phập vào mặt đất, rung lên bần bật.

Nói xong c·ướp tài không c·ướp mạng đâu, liền như thế đánh lén.

Nếu không phải Dương Hàn trong mắt sớm đã đem vị trí người mai phục kia phát hiện, không chừng còn thật trúng chiêu.

Bành Lâu nhìn thấy dương đông kích tây không thành, lập tức mặt mũi dữ tợn, nhe răng cười liếm mép, nuốt nước miếng bước ra.

“Khá lắm, các ngươi tránh ra, hôm nay đại gia có hứng, cùng hắn chơi một hồi.”

Người này thân hình mập mạp to con, nhưng tốc độ vậy mà cũng không hề chậm chạp, thoáng cái đã đến trước mặt Dương Hàn, Lang nha bổng trong tay tựa như thái sơn áp đỉnh nặng nề đánh xuống.

Dương Hàn lâm nguy không loạn, thân hình quỷ mị né sượt sang bên trong gang tấc.

Uỳnh! Một t·iếng n·ổ mạnh, Lang nha bổng đập thẳng vào mặt đất, đất bùn văng tung tóe.

Dương Hàn chân trái nhanh như chớp đạp lên Lang nha bổng, chân phải quét qua.

Cước lực chưa đến, tiếng gió đã vang.

Hự!

Bành Lâu cũng không phải ăn chay, đưa tay lên ý đồ đem một cước này ngăn cản nhất thời, đồng thời nghiêng đầu về sau theo bản năng né tránh.

Chỉ có điều ngay lập tức y liền cảm thấy hối hận.

Chỉ nghe Răng rắc âm thanh vỡ vụn truyền đến, cánh tay y cảm giác như bị một thanh sắt đập vào, trong phút chốc gãy đôi, máu phun đỏ mặt.

“Aaaa….” Bành Lâu tê tâm liệt phế hét thảm, nhưng nét mặt nhuốm máu lại càng phát ra dữ tợn, tay kia buông ra Lang nha bổng, hét lớn một tiếng, toàn thân vang lên tiếng lốp bốp như muốn thi triển loại tuyệt chiêu nào đó.

Dương Hàn thấy cảnh này, cước pháp thu lại, ngưng thần đề khí muốn đối phó, đột nhiên khóe miệng run rẩy.

Chỉ thấy Bành Lâu sau khi hét lớn một tiếng, lập tức bạch bạch bạch mấy tiếng lùi người về sau, hô to gọi nhỏ đem đám lâu la hò hét nhào lên vây công.

Dương Hàn ánh mắt ngưng tụ, tình huống trước mắt bị vây công, địch phương người đông thế mạnh, lại trong tay cầm binh khí, rõ ràng khó có thể nhất thời giải quyết.

Cũng đừng quên, bụi cây gần đó còn có một tên cung thủ đang rình rập.

Nghĩ đến đây, Dương Hàn ánh mắt sát khí tràn ngập, miệng hơi nhúc nhích, hai bàn tay đột nhiên hướng về hai bên vồ xuống.

Chỉ thấy từ trên mười đầu ngón tay Dương Hàn vậy mà xuất hiện mười cái hỏa cầu, tựa như đạn pháo một dạng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắn về phía mười người đang vây công hắn, bao gồm của Bành Lâu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.