Một chộp này khiến toàn thân lão tứ chi bủn rủn, không đề lên được nữa phần sức lực. Cổ họng muốn hét lên cũng cảm giác như bị ai bóp chặt lại, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Dưới sự kinh hãi, chỉ kịp nghe Binh~ một tiếng thật mạnh, còn không kịp kêu thảm, lập tức toàn bộ tri giác của lão lâm vào bóng tối vô tận.
Đầu Liệt Dương Lão Nhân tựa như dưa hấu bị một cước đá nổ tung ngay tại chỗ.
Máu thịt mơ hồ.
Lực xung kích từ một cước này còn chưa dừng lại, đem thân hình Liệt Dương Lão Nhân tựa như một quả bóng da vẫn đang còn trong tư thế cuộn tròn, máu thịt lẫn lộn bay thẳng vào mặt của Hắc Thủy Xà gần đó.
Nó theo bản năng đưa miệng táp một cái, đem t·hi t·hể không đầu của Liệt Dương Lão Nhân gọn gàng đớp lấy.
Nhưng ngay sau đó, Hắc Thủy Xà hai mắt trợn lồi ra, muốn đem vật trong miệng phun ra, nhưng đã quá trễ.
Chỉ nghe ‘Oành’ một tiếng.
Hắc Thủy Xà trong cổ họng phát ra tiếng kêu thảm, miệng phun ra cột máu, thịt vụn bầy nhầy.
Nó lúc lắc thân hình dữ dội, cái đuôi càng thêm điên cuồng giẫy giụa, như muốn đem tất cả người nơi này cùng nó một dạng chịu đựng đau đớn.
Trên boong thuyền, Dương Hàn đứng thẳng người.
Một cước đem Liệt Dương cái này cẩu đánh nát đầu, lại âm thầm chứa đựng ám kình, đá vào đầu kia súc sinh mãng xà trong miệng.
Quả nhiên đầu óc vật này không đủ tốt, vậy mà đem t·hi t·hể Liệt Dương Lão Nhân cho nuốt xuống, đầu liền gặp nổ tung trọng thương.
Hắc Thủy Xà lúc này mặc dù vùng vẫy, nhưng trong mắt Dương Hàn nó chẳng khác nào nỏ mạnh hết đà.
Hắn cũng không cần tiếp tục tiếp cận, phòng ngừa súc sinh này làm ra hành động đồng quy vu tận một kích trước khi c·hết cái gì đó…
Mặt khác phòng ngừa sự tình có biến.
Nghe nói loài rắn đều yêu thích sinh sống theo cặp. Đánh con non đến con già xuất hiện, vậy thì được không bù mất.
Chỉ cần có biến, hắn lập tức xoay người bỏ chạy.
Nói đùa cái gì, hắn cũng đã làm hết sức, nếu thuần túy ở lại chịu c·hết, chỉ có kẻ ngu mới làm.
Dương Hàn tự nhận bản thân không phải hung hãn đại ma đầu g·iết người như ngóe, nhưng làm chúa cứu thế ngu ngốc đâm đầu lên phía trước không quản sống c·hết không phải phong cách của hắn.
Tình cờ gặp chuyện, dưới tình huống không ảnh hưởng an toàn bản thân, lại còn trong khả năng, Dương Hàn rất vui lòng làm ra chút chuyện tốt.
Nhưng nếu ngược lại thì…hắc hắc…
Lúc này trên mặt hồ, quả nhiên như Dương Hàn suy đoán, Hắc Thủy Xà cũng dần dần đình chỉ giẫy dụa, thân hình đen kịt khổng lồ cũng dần dần chìm vào đáy nước.
“Các ngươi còn ngẩn ra cái gì, mau đem nó công kích.”
Dương Hàn đột nhiên hướng về phía mấy người võ giả đứng trên mạn thuyền còn đang mộng thần, nói nhẹ.
Lời này Dương Hàn tuy nói không lớn, nhưng âm thầm vận dụng một chút linh khí, khiến cho truyền vào tai mấy người đều là như tiếng sấm động, ong ong lỗ tai.
Xoạt~~phăng~~phăng…
Lập tức cung nỏ tiễn liên tục bắn tới.
Lần này bọn họ cũng đã rút kinh nghiệm, mũi tên toàn bộ đều nhắm vào miệng mũi mắt của Hắc Thủy Xà mà bắn tới.
Phập Phập Phập…
Âm thanh mũi tên cắm vào vang lên.
Đột nhiên, hai mắt Hắc Thủy Xà vậy mà gian nan mở ra, nó thảm thiết kêu gào.
Dương Hàn thấy cảnh này, khóe miệng cười lạnh.
Hắc Thủy Xà vậy mà quả thật giả c·hết, muốn tích tụ chút sức lực cuối cùng đem kẻ kia oanh một kích cuối cùng.
Thế nhưng lúc này nó phát giác cơ thể dường như dần dần mềm nhũn, có loại cảm giác buồn ngủ cùng khó chịu chui vào huyết quản.
Dương Hàn thấy tình huống này liền hài lòng gật đầu.
Quả nhiên như hắn dự đoán, đám mũi tên kia đều có tẩm chút đồ chơi nhỏ.
Nếu không bằng lúc trước mấy người này bằngvào chút v·ũ k·hí này còn muốn đem Hắc Thủy Xà công kích, thuần túy là nằm mơ.
Dương Hàn nhìn thấy Hắc Thủy Xà thật sự đoạn tuyệt khí tức liền nhún người đạp lên mặt nước, tiến sát bên cạnh.
「 Đing! Phát hiện một Hắc Thủy Xà t·hi t·hể. 」
「 Chúc mừng dung luyện Hắc Thủy Xà t·hi t·hể thành công, nhận được Thủy Giao Tinh Huyết x3 !」
Ồ, còn là Thủy Giao Tinh huyết. Dù chưa biết công dụng nhưng cứ tạm để đó.
Nghe tiếng nhắc nhở, Dương Hàn có chút hài lòng gật đầu, sau đó thi triển thân pháp chạy tới bên kia đem người lúc trước bị Hắc Thủy Xà đánh văng xuống nước vớt lên.
Người này có lẽ đã uống nước quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn còn hơi thở.
Dù chỉ là võ giả phàm thai mà bị Hắc Thủy Xà công kích như vậy nhưng vẫn còn hơi thở, người này mệnh đủ cứng rắn.
“Đa tạ tiên trưởng ra tay cứu giúp!”
Trần đại nhân lúc này được mấy người dìu đứng dậy, sắc mặt trắng xám chắp tay đối với Dương Hàn hành lễ.
Mấy người võ giả tùy tung bên cạnh cũng cung kính hành lễ.
Hắn cũng không phải người ngu, lấy một loạt hành động vừa rồi, còn có thể không nhìn ra vị thanh niên trông có vẻ bình phàm trước mắt này là một vị tiên trưởng.
「 Trần Khôn 」
Dương Hàn không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, ánh mắt hơi liếc nhìn đỉnh đầu của vị Trần đại nhân.
Thần bí phong phạm triệt để phát huy.
Vừa rồi quả thật hắn có góp sức, cho nên lễ này hắn rất thoải mái nhận.
“Tiên trưởng, mời ngài vào bên trong nghỉ ngơi.” Trần đại nhân cúi người đưa tay làm ra dấu mời.
Dương Hàn gật đầu cùng y đi vào bên trong.
Những người võ giả còn lại không biết vì sao khi tiên trưởng rời đi, liền cảm giác trên người nhẹ nhõm.
Vị tiên trưởng này bức khí nặng nề sâm nhiên, nhất là kia một cước đem Liệt Dương Lão Nhân đầu chó đá vỡ nát, hình ảnh huyết tinh kia như khắc sâu vào linh hồn, khiến cho đám người đều cảm giác thật sâu ấn tượng.
“Các ngươi một đội thuyền mang theo hung phạm như vậy, làm sao chỉ có bao nhiêu đây người?” Dương Hàn cầm lấy chén trà, húp một ngụm, đạm mạc hỏi.
“Khục…hồi đại nhân, nhóm chúng ta là Tuần Sát Sứ từ kinh thành chạy đến nơi này. Vốn dĩ…khục…chúng ta có không ít người, nhưng trên đường truy bắt Liệt Dương Lão Nhân, người đều…” Trần Khôn vừa nói, trong họng vừa ho khan, sắc mặt trắng nhợt.
Dương Hàn nhíu mài, phất tay.
Một hạt đan dược đỏ chót bay tới.
“Đây là Hồi Huyết Đan, ngươi trước chữa thương rồi nói tiếp.” Dương Hàn ngẫm nghĩ, lại nói: “Là cho ngươi mượn.”
Trần Khôn cầm lấy Hồi Huyết Đan, ánh mắt sáng lên. Nhưng khi nghe tiên trưởng nói cho mượn, liền không nhịn được tay run rẩy một chút.
Hắn thân là phó lĩnh đội, vào nam ra bắc không ít, nghe sự tình cũng nhiều. Đồng nghiệp đều thỉnh thoảng kể chuyện gặp phải người tu hành.
Nghe nói tiên trưởng đều xuất thủ hào phóng, gặp người hữu duyên liền ầm ầm phóng thích bảo vật, vung tay như dân chơi có máu mặt.
Hết thảy đều là lừa gạt.
Loại này lừa gạt truyền miệng, sau này y gặp một người chém một người.
“Đa tạ đại nhân, xin đại nhân để lại cách thức liên lạc, ngày sau tiểu nhân nhất định bồi đáp ân cứu mạng hôm nay.” Trần Khôn chắp tay, thành khẩn nói ra.
Dương Hàn phất tay, nhắm mắt tĩnh tọa.
Trần Khôn hiểu ý, ngậm miệng không nói nữa.
Đem Hồi Huyết Đan nuốt xuống.
Hắn cũng không lo sợ bên trong có độc hay là vấn đề gì.
Cái mạng nhỏ này của hắn, người ta tùy tiện liền có thể lấy, còn cần phải làm thủ đoạn này sao?
Hơn nữa viên đan dược này là tiên trưởng cho hắn mượn, nếu n·gười c·hết rồi, lấy ai trả nợ cho tiên trưởng đây?
Trần Khôn một bên cảm nhận dược lực ở bên trong cơ thể du tẩu, một bên thầm cảm giác vị tiên trưởng này mang cho người ta cảm giác rất kỳ lạ, lúc thì cực kỳ hiếu sát, ra tay tàn nhẫn ác độc, lúc thì lại có vẻ thân cận dễ gần.
Nhất là hình ảnh huyết tinh khi chiến đấu vừa nãy, mặc dù Trần Khôn đã phá nhiều vụ án, vào nam ra bắc tranh đấu không ít, nhưng loại kia khí chất quyết đoán sát phạt, cùng dáng vẻ dễ nói chuyện lúc này của vị tiên trưởng này, thật rất khó để hòa vào chung vào trên thân cùng một người.
Y nghe nhiều đồng nghiệp nói qua, tiên trưởng đa phần đều là tính nết quái gở. Một số người ưa thích ngụy trang bề ngoài như thanh niên thiếu nữ, thực tế nói không biết chừng bên trong là cái nào đó lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm tháng.
Dương Hàn cũng không biết Trần Khôn lúc này trong đầu đem mình nghĩ thành một cái khát máu hiếu sát thành tính tiên trưởng, ánh mắt có chút hờ hững nhìn sóng biếc nhấp nhô bên ngoài.