Vị Đạo Trưởng Này Quá Cục Súc

Chương 19: Hắc Thủy Xà



Chương 19: Hắc Thủy Xà

Chỉ thấy ở trung tâm đỉnh thuyền lớn, có một người trung niên mặc cẩm bào, ánh mắt đồng thời chú ý tình cảnh chung quanh.

Đáy hồ bất thường dường như cũng đã bị y phát hiện.

“Tất cả thu cần, lập tức chèo thuyền rời khỏi nơi này. Nhanh!”

Trung niên cẩm bào hét lớn, đem mọi người đột nhiên cho hù dọa.

Bất quá đoàn người lâm nguy không loạn, đồng loạt mấy người nhanh chóng thu dọn cần câu, lập tức vào vị trí bắt đầu chèo thuyền.

Những tiểu thư công tử vừa rồi còn đứng bên mạn thuyền, giờ phút này nghe trung niên cẩm bào hét lên, cũng lộ rõ sợ hãi, vội vàng chui vào bên trong tránh né.

Ùng ục…ục….ọt…..

Tiếng bọt nước càng ngày càng gần.

Mặt nước vốn lăn tăn yên tĩnh, đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Phùm~~~

Một cái đầu trơn bóng đầy vảy theo mặt nước nhào lên tạo thành cột nước cao mấy mét, từng lớp vảy đen kịt dưới ánh mặt trời chớp động để lộ một đôi mắt đỏ rực.

“Hắc Thủy Xà!”

Trung niên nhân mặc cẩm bào run giọng, lập tức hướng về một bên quát lớn.

Liên Châu Tiễn, bắn!

Theo tiếng quát của hắn, lập tức từ trên mạn thuyền, xuất hiện năm người đứng từ các vị trí khác nhau cầm lấy một cây cung nỏ đen kịt dài chừng một mét giương tới.

Những mũi tên được bọc kim loại sắc nhọn chẳng mấy chốc hướng về Hắc Thủy Xà tầng tầng công kích.

Keng Keng…



Mũi tên dù nhanh mạnh, nhưng khi bắn vào bên trên lớp vảy của Hắc Thủy Xà lại như muỗi đốt inox, phanh phanh dội ra.

Nhưng trung niên nhân dường như chỉ cần có vậy, lập tức nhún người từ trên đỉnh thuyền lao ra, trong tay mang theo một thanh trường thương.

Toàn thân đỏ rực, thế thương như vũ bão, chỉ trong chớp mắt đã đến bên cạnh đầu của con Hắc Thủy Xà.

Mắt thấy một thương này lập tức trúng đích.

Đột nhiên trong tròng mắt lạnh lẽo của Hắc Thủy Xà lóe qua một tia giễu cợt, chớp mắt nghiêng đầu tránh né, đồng thời há ra miệng to như chậu máu muốn đem trung niên nhân nuốt lấy như đớp một miếng mồi ngon.

Bản năng săn mồi cho nó biết, trong đám người này, miếng mồi này mới là khó ăn nhất, cũng là tươi ngon mỹ vị nhất.

Nhưng không để cho Hắc Thủy Xà kịp đắc ý, trung niên nhân đột nhiên bàn chân quỷ mị dùng lực tá lực, vậy mà sinh sinh trên không trung đổi hướng, thân hình lấy một trăm tám mươi độ nghiêng sang một bên, trường thương cũng theo đó quỷ dị tách ra thành ba khúc, cực kỳ xảo trá vòng sang bên cạnh, không chút khách khí đâm thẳng vào mắt của Hắc Thủy Xà.

Nói thì chậm, diễn biến thực tế lại rất nhanh.

Hắc Thủy Xà chỉ trong chớp mắt từ đắc ý chuyển sang đau đớn. Một bên mắt của nó lúc này vậy mà lại b·ị đ·âm b·ị t·hương.

Mặc dù đầu thương còn chưa đâm được vào tròng mắt, nhưng công kích này cũng khiến cho nó cảm thấy vừa đau đớn vừa bị sỉ nhục, nhất thời tình tình càng thêm bạo liệt.

Càng giãy giữa, tròng mắt càng phát ra đau đớn, khiến thân hình nó run lên bần bật, lung tung giãy giụa.

Trung niên cẩm bào một thương đắc thủ, nhưng thân hình ở giữa không trung, không có điểm tựa, lập tức trúng phải giãy giụa của Hắc Thủy Xà.

Đùng một tiếng, lập tức b·ị đ·ánh văng vào bên mạn thuyền, đánh ra một cái lỗ lớn hình người, gỗ vụn văng tung tóe.

Đám võ giả trên thuyền thấy vậy sắc mặt chìm xuống.

Trung niên nhân là bọn họ đầu lĩnh, thực lực đã tiếp cận xuất thần nhập hóa cảnh giới. Vậy mà cũng không địch lại súc sinh này.

Tình huống bết bát.



“Khục…khục…” Trung niên nhân từ trong đống gỗ vụn lồm cồm bò dậy, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Lúc này Hắc Thủy Xà còn trong đau đớn, nhất thời vùng vẫy tìm cách đem trường thương kia muốn đem nó vung ra, sóng nước trập trùng, đoàn thuyền vậy mà như lạc vào tâm bão, khuấy động không ngừng.

“Khặc khặc, Trần tiểu tử, đầu này Hắc Thủy Xà đã gần lột xác tiến giai. Một khi nó hóa giao, tiếp thu một tia linh khí, trở thành yêu thú, tất cả mọi người ở đây đều phải c·hết. Mau giải khai Tỏa Cốt Khóa cho lão phu, lão phu cam đoan sẽ đem nó đánh đuổi đi. Các ngươi thấy thế nào…khặc khặc…”

Từ trong một góc khoang thuyền, truyền ra một âm thanh già nua âm hàn.

Trung niên họ Trần nghe vậy, ánh mắt thoáng qua một tia do dự, đột nhiên cắn răng, quyết đoán lấy từ trong ngực ra một lệnh bài hình lục giác.

“Trần đại nhân, không thể a. Ma đầu này hung sát thành tính, không biết hi sinh bao nhiêu tính mệnh các huynh đệ mới đem y bắt lại. Chúng ta không thể thả hổ về rừng a!”

“Đúng vậy Trần đại nhân, chúng ta dù c·hết ở đây cũng quyết không để người này t·ẩu t·hoát. Người này âm hàn xảo quyệt, thả y ra chưa biết chừng n·gười c·hết đầu tiên chính là chúng ta.”

Mấy tên võ giả trên thuyền thấy Trần đại nhân dao động, vội vàng can ngăn.

Khì~~~~Bùm~~~

Đột nhiên không chút báo trước, Hắc Thủy Xà khì lên một tiếng, một cái đuôi to như cột buồm quét tới, đem một vị cầm cung nỏ quét ngang, đầu thuyền vỡ nát, người kia văng ra xa xa trên mặt hồ thành một cột nước, không rõ sống c·hết.

“Từ đại ca!”

“Từ huynh!”



Mấy người kinh hãi muốn tuyệt thét lên.

Trần đại nhân hai mắt đỏ ngầu, không nói hai lời cầm lấy lệnh bài lao tới bên trong khoang thuyền.

Không tới hai nhịp thở, một tiếng cười lớn âm tàn từ bên trong khoang thuyền truyền ra, một thân ảnh tựa như đạn pháo văng ra.

Uỳnh~~~

Trần đại nhân cả người như diều đứt dây, bay thẳng ra bên ngoài, há mồm phun một ngụm máu tươi, trước ngực lõm xuống.



“Một chưởng này là lão phu thu lợi tức. Trần tiểu tử, nể tình ngươi trong nhà lão bất tử, tha ngươi một mạng. Lão phu đi trước!”

Một lão già toàn thân xích lõa, tóc tài bù xù, dáng vẻ hung ác từ trong khoang thuyền đi ra cười lớn.

Lão nhìn cũng chẳng thèm nhìn con Hắc Thủy Xà, đạp chân lên mạn thuyền, muốn phi thân rời khỏi nơi này.

Từ nay trời cao đất rộng, tùy ý lão bay lượn thỏa thích.

Nghĩ đến đây, một thân sướng khoái, ánh mắt có chút thòm thèm mấy vị tiểu thư khép nép sợ hãi trên boong thuyền.

Lão thích nhất chính là loại này mặt hàng khép nép non tơ.

Đáng tiếc hôm nay ở đây còn có một đầu Hắc Thủy Xà sắp thành tinh. Nếu như là lúc trước, thực lực của lão đã nửa bước thành một cái tu sĩ, xem như nửa cái Cảm Khí Cảnh, đồ nghề cùng thực lực đầy đủ, có thể đem đầu ác xà này quần nhau một trận.

Đáng tiếc, hôm nay xem ra cũng chỉ có thể trước thoát đi.

Mà Trần đại nhân thấy lão đầu này lật lọng, tròng mắt giận dữ thét lên: “Liệt Dương Lão Nhân, ngươi lật lọng!”

“Lật lọng thì sao, ngươi làm gì được ta…ha ha ha…” Liệt Dương Lão Nhân cười lớn, tung người bay lên không trung.

“Xem ra trên sách ghi không sai. Thiên hạ này cẩu thật mẹ nó nhiều!” Âm thanh mang theo vài phần phiền muộn truyền đến.

“Là ai…” Liệt Dương Lão Nhân ánh mắt lăng liệt quát lớn.

Còn chưa kịp dứt câu, đã thấy từ sau lưng có lạnh lẽo luồng gió áp tới.

Lão lạnh mình, bản năng cúi đầu xuống, giang tay ôm lấy hai chân, cuộn thành cuộn tròn xoay người lại, bất chấp có ai hay không, vỗ về phía sau một chưởng trước rồi tính.

Bành~

Chưởng lực bay tới, đem mặt nước hồ đánh lên sóng lớn, Liệt Dương lão nhân nhìn thấy một chưởng vô ích, trong lòng phát lạnh, vội vàng muốn chui người vào trong nước.

Đột nhiên, phần gáy của lão cảm giác như có vật gì đó cứng như sắt thép chộp tới. Muốn nghiêng qua tránh né nhưng hết thảy đã muộn.

Chỉ cảm giác được như có một bàn tay tựa như gọng kìm, đem sau cổ gã kéo lại như nắm một đầu chó con xách lên!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.