Vị Đạo Trưởng Này Quá Cục Súc

Chương 18: Thanh Ngọc Giang



Chương 18: Thanh Ngọc Giang

Non xanh nước biếc, sương khói lượn lờ.

Thanh Ngọc Giang, nước sông trong veo thanh tịnh, từ trên nhìn xuống lại ánh lên màu xanh biếc, dưới ánh mặt trời soi chiếu chẳng khác nào pha lê ngọc bích, bởi vậy được gọi là Thanh Ngọc.

Lúc này, gió đông nhẹ thổi mang theo chút khí lạnh phập phù lướt qua mặt sông làm gợn lên từng làn sóng lăn tăn.

Hai chiếc thuyền con chia làm trước sau vây lấy một chiếc thuyền lớn theo trên mặt nước chậm rãi lướt lên, từng mái chèo không nhanh không chậm khuấy động mặt nước tạo thành bọt nước trắng xóa, đưa đoàn thuyền tựa như nhẹ nhàng rong chơi tại cái này yên tĩnh rừng sâu núi thẳm.

Lúc này, trên chiếc thuyền con sau cùng, một thanh niên mình mặc thanh sam dáng vẻ bình phàm, thản nhiên ngồi trên boong thuyền ngắm nhìn cảnh vật chung quanh.

Thanh niên này không ai khác chính là Dương Hàn từ bên trong Huyền Đạo Tông chạy ra.

Vốn bình thường Tạp dịch đệ tử ngày bình thường là không có việc gì sẽ không được phép xuống núi.

Nhưng Đàm sư huynh bày cho Dương Hàn một cách, đó là đến Sự Vụ Đường tìm cái nhiệm vụ đến Phàn Viêm Thành hoặc là đi ngang qua Phàn Viêm Thành là sẽ đem chuyện rời khỏi sơn môn này giải quyết.

Dương Hàn trước đó cũng đã từng có suy nghĩ này, nhưng ngại vì tông môn không biết có cho phép chuyện này hay không. Nhưng theo lời Đàm sư huynh nói, trước nay không ít Tạp dịch đệ tử này đều âm thầm dùng loại phương pháp này để đến Phàn Viêm Thành giao dịch.

Cấp trên xem chừng cũng biết, nhưng vẫn giữ thái độ một mắt nhắm một mắt mở.

Chỉ cần không gây ra sự tình gì đặc biệt, sẽ không ai đi quản những thứ này. Chỉ cần đem nhiệm vụ hoàn thành, hết thảy đều dễ nói.

Nghĩ đến vị Đàm sư huynh này, Dương Hàn ánh mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.

Bởi vì dựa trên tiếp xúc quan sát, Dương Hàn vậy mà không nhìn ra tu vi của người này.

Loại tình huống này xuất hiện, chỉ có hai lý do.



Một là trên người Đàm sư huynh có bảo vật che giấu tu vi. Nhưng là loại bảo vật gì, còn cao cấp hơn phụ trợ của Dương Hàn?

Bởi vậy Dương Hàn trước này luôn nghiêng về đáp án thứ hai, đó là vị Đàm sư huynh này tu vi cực kỳ cao thâm, trên người hẳn là có loại nào đó bí mật.

Bởi vì Dương Hàn cũng từng trên người Gia Cát Trưởng lão cảm nhận được khí tức mênh mông như vậy.

Chỉ không biết tại sao loại đại lão như Đàm Vi Giả lại cam chịu làm một tạp dịch đệ tử bên trong Tạp dịch khu? Chẳng lẽ là có sự tình gì thu hút đến hắn?

Bất quá mặc kệ là loại sự tình gì, cũng đem cho cao tầng Huyền Đạo Tông lo lắng đi, Dương Hàn một cái tiểu tu sĩ nho nhỏ, đem sinh hoạt bản thân chu toàn là được, không nên lo chuyện bao đồng.

Có đôi khi, tò mò là sẽ ra nhân mạng đấy.

Nguyên bản ban đầu Dương Hàn định bụng sẽ đi theo đường bộ.

Thế nhưng dựa trên bản đồ môn phái cung cấp, đường bộ từ Huyền Đạo Tông đi đến Phàn Viêm Thành lấy tốc độ của Dương Hàn thì dưới một tuần đừng mơ đi đến.

Trừ khi đạt đến cảnh giới Khai Linh Cảnh, có thể ngự khí phi hành, dùng pháp bảo làm vật cưỡi, giống như Phương Đường Kính lúc trước đến hầm mỏ cho Dương Hàn đi nhờ một đoạn vậy, thì sẽ rút ngắn được một nửa thời gian.

“Dương huynh đệ, ngươi ổn chứ?” Một âm thanh hùng hậu trầm ổn vang lên.

Một trung niên nhân dáng người trung hậu gương mặt chữ điền, ăn mặc bình thường, hào sảng bước tới nhìn Dương Hàn cười hỏi thăm.

Dương Hàn mỉm cười, chắp tay đáp: “Ta ổn. Đa tạ Tống đại ca quan tâm.”

Lúc trước Dương Hàn vừa nhìn thấy đoàn thuyền này, phát hiện nó là một cái thương đội đang vận chuyển chút lâm sản cùng với một chút khách du lịch từ Kinh thành đến, hiện tại đang trên đường trở về.

Dương Hàn liền nhân cơ hội này xin gia nhập. Chẳng những đỡ chân đi bộ, lại tiết kiệm được thêm mấy ngày thời gian, cớ sao mà không làm.

Chỉ cần theo đoàn thuyền này đi, sẽ rút ngắn được hai phần ba đoạn đường.



Nghe nói đoàn thuyền này sẽ cập bến tại một huyện thành. Từ huyện thành kia đi đến Phàn Viêm Thành cũng không còn bao xa.

“Tống đại ca, chúng ta vừa chất hàng lên xuất phát không bao lâu, sao ngươi không vào nghỉ ngơi?” Dương Hàn hiếu kỳ.

“Ha ha, nói ra không sợ Dương huynh đệ chê cười. Đoạn sông sắp tới có chút ít đặc sản cá. Đoàn thương đội chúng ta mỗi lần đi ngang nơi này đều sẽ đặc biệt câu lấy một ít. Nếu là may mắn, khi trở về còn có một bút thu hoạch không nhỏ. Ta con gái nhỏ ở nhà đối với loại cá này là nhớ mãi không quên a.” Tống Đại Hùng cười khà khà nói.

Dương Hàn bây giờ mới để ý, bên hông thuyền chuẩn bị khá nhiều cần câu bằng ngọn tre.

Nhìn bộ dáng hào hứng này của Tống Đại Hùng, Dương Hàn nhàn nhạt mỉm cười.

Thông thường vận chuyển thương đội đường bộ bằng xe ngựa đều là người nào người nấy lo lắng hãi hùng, hiện giờ vận chuyển bằng đường sông, mọi người còn có cả tâm trạng đi câu cá cải thiện bữa cơm.

Cũng coi là trên đường một chút gia vị.

Thảo Hàm Ngư, một loài cá nước ngọt quanh năm chỉ xuất hiện tài một vài địa điểm cố định.

Cả đời của nó chỉ dùng thảo mộc rong rêu làm thức ăn, đặc biệt ưa thích một loại rong rêu bí ẩn rất hiếm gặp. Ngoài chất thịt tươi mềm thơm ngon, nghe nói ăn cá này còn có công dụng dưỡng sinh dưỡng nhan, rất được giới thượng lưu yêu thích.

Dĩ nhiên, cũng chỉ có Thảo Hàm Ngư trưởng thành, chiều dài đạt ít nhất một sải tay người lớn, cân nặng hơn ba mươi cân, mới được xem là trưởng thành. Giá trị cũng cao nhất.

Lúc này đoàn thuyền thả chậm tốc độ, cơ hồ là thả trôi theo dòng nước.

Nơi này là một khoảng sông phình rộng đột ngột sang hai bên.

Gọi nó là sông, Dương Hàn xem ra càng giống một hồ nước ngọt hơn.



Bởi vì dòng Thanh Ngọc Giang dòng chảy đổ vào nơi này, sau đó sẽ thoát thẳng tiến ở bên kia bờ hồ.

Vì vậy mà cũng có người gọi đây là Thanh Ngọc Hồ.

Lúc này, những người trên đoàn thuyền hầu như đều đi ra đứng bên mép thuyền.

Trên thuyền lớn, những tiểu thư công tử ăn mặc trang phục tinh mỹ quý phái, đứng tụm lại với nhau, nhìn ngắm nơi này, đồng thời cũng chỉ trỏ quan sát người trên mấy chiếc thuyền con đang bắt đầu thả câu.

“Dương tiểu huynh đệ, ngươi không câu sao?” Tống Đại Hùng thảnh thơi cầm cần câu, trên tay cầm một cái tẩu thuốc, rít một hơi dài rồi nhìn sang Dương Hàn hỏi.

Đừng nhìn y dáng người thô to cục mình, lăn lộn mấy mươi năm nghề này, nhìn người đều có chút hỏa hầu.

Nhìn bộ dáng người thanh niên này bình bình đạm đạm, một bộ dáng nhìn ngắm giang sơn, hẳn là thân phận không tầm thường.

Người bình thường đi lỡ đường nơi thâm sơn cùng cốc, thái độ hơn phân nửa là sẽ không có bình thản như vị thanh niên trước mắt này.

Bởi vậy đối với người này, Tống Đại Hùng trước sau giữ thái độ bình thản hòa đồng. Đây là kinh nghiệm sống mà mấy chục năm y hun đúc ra.

“Ta đối với môn này dốt đặc cán mai, để Tống đại ca chê cười.” Dương Hàn lắc đầu cười cười. “Bất quá ta thấy mọi người đều là thả câu chờ đợi, làm sao không thử những phương pháp khác?”

“Lão đệ có chỗ không biết, loài cá này quanh năm yên bình đã quen, tính tình nhút nhát. Nó bình thường chỗ sống cũng sâu bên dưới, chỉ cần hơi động một chút nó liền lặn sâu né tránh, khó lòng truy bắt. Lại nói, loại cá này cần duy trì sự sống mới giữ được chất thịt tươi ngon. Nếu như nó c·hết đi, rất nhanh chất thịt sẽ biến, giá trị cũng theo đó độ cao giảm xuống.”

“Do đó chỉ có thể dùng phương pháp cổ điển nhất, câu nó lên.” Tống Đại Hùng nhổ khói thuốc thành một chữ O cực kỳ điệu nghệ, chậm rãi giảng giải.

Dương Hàn một bên nghe Tống Đại Hùng giảng giải, một bên thưởng thức tràng thi câu cá, tâm tình có chút hưởng thụ.

Nhất là thỉnh thoảng lại có từng tràng ồ lên, cái nào đó người để vụt mất cá to, tiếng bàn tán cùng hô hoán sôi nổi rộn rã một vùng.

Dương Hàn đang quan sát, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ.

Mọi người tập trung vào câu cá, cũng không ai chú ý, một chút bọt bong bóng theo bên dưới hồ chậm rãi nổi lên.

Cảm giác này…

Dương Hàn lẩm bẩm, chợt nghĩ đến cái gì, quay mặt nhìn về thuyền lớn nơi đó.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.