Vị Đạo Trưởng Này Quá Cục Súc

Chương 17: Cũng là người có chuyện xưa



Chương 17: Cũng là người có chuyện xưa

Mở bảng lên tra xét.

「 Tính danh: Dương Hàn 」

「 Tu vi: Cảm Khí Cảnh Trung kỳ 23/5.000 」

「 Công pháp: Cảm Khí Quyết, Sát Cẩu Vô Hối Sơ Ngộ (125/1.000) 」

「 Hành trang: Lệnh bài thân phận, Ngọc giản công pháp,…{Ấn để xem toàn bộ} 」

「 Điểm kinh nghiệm: 1082 」

May mắn không làm nhục mệnh, một bên nhai đan dược, một bên tự mình tu luyện, thành công xoát xoát kinh nghiệm đem tu vi nâng lên Cảm Khí cảnh trung kỳ.

Duy nhất đáng tiếc chính là đột phá tiểu cảnh giới không có Bảo rương.

Thuận tiện đem điểm cống hiến đổi thành Hạ phẩm linh thạch, đem nó dung luyện thành điểm kinh nghiệm, làm một vố lớn!

Mặc dù thời gian qua Dương Hàn một bên nhai đan dược, một bên ngày đêm hoành luyện, môn này Sát Cẩu công pháp vẫn tiến triển chậm chạp.

Cũng không phải nói Dương Hàn ngộ tính không được, mà là công pháp này bên trong vậy mà bao hàm ba môn phối hợp.

Nếu muốn tiến bộ lĩnh ngộ, cần phải đem ba môn này cùng lúc lĩnh ngộ tu luyện, lại trong lúc thi triển cần tùy tình huống mà vận dụng phối hợp với nhau.

Chỉ cần một trong ba môn không theo kịp, khi thi triển liền sẽ lộ ra sơ hở.

Loại sơ hở này mặc dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng lâm trận đối địch, sinh tử hơn thua cũng chính là ở một khoảnh khắc này mà thôi.

Dương Hàn dĩ nhiên không dám lơ là qua loa.

Ngày hôm nay ngày lành tháng tốt, đôi lứa nên duyên, chim bướm sum vầy, long phụng hòa minh, sắt cầm hảo hợp, Dương Hàn nhân dịp vui này cũng muốn đem Sát Cẩu Vô Hối môn này công pháp gia tăng chút xíu phụ trợ điểm kinh nghiệm, đem nó tấn thăng lên cảnh giới mới.



Dù sao hiện tại tu vi hắn đã tăng lên Cảm Khí Cảnh Trung kỳ, điểm số kinh nghiệm cần để tấn thăng Hậu kỳ hiện tại là một con số khổng lồ. Tạm thời cũng không có cách dồn ép.

Mà lại, mặc dù là tấn thăng tu vi cảnh giới, nhưng Dương Hàn cảm giác bản thân vẫn cần phải lắng đọng lắng đọng, đem cảnh giới mới này dụng tâm cảm ngộ củng cố, làm quen một thời gian.

Khi cơ duyên vừa đến, đem tấn thăng lên Cảm Khí Cảnh Hậu Kỳ hẳn chỉ là chuyện nước chảy thành sông.

Hoàn toàn không có khúc mắc.

Đem toàn bộ ta kinh thiên tư chất, động địa cả đời sở ngộ cùng tuyệt thế sức chịu đựng, quả quyết đem Sát Cẩu Vô Hối cộng điểm tăng lên.

「 Đing! Chúc mừng tiến giai Sát Cẩu Vô Hối Tiểu thành (0/10.000) 」

Năng lượng tựa như thể hồ quán đỉnh, từ trên đỉnh đầu Dương Hàn chạy xuyên qua kỳ kinh bát mạch, lan ra toàn thân.

Dương Hàn đứng dậy, thân hình bước đến phía trước, đột nhiên quỷ mị nghiêng sang một bên, chân phải lấy một góc độ xảo trá móc từ dưới lên, đem ghế gỗ gần đó đá lên một cước

Phanh~

Ghế gỗ trong chớp mắt chia năm xẻ bảy thành từng mảnh vụn văng ra.

Thân ảnh Dương Hàn cũng chưa dừng lại mà lấy mắt thường khó bắt kịp hóa thành tàn ảnh, đạp đạp đạp liền chớp mắt vung ra từng chưởng lực đem mảnh vụn lần nữa vỗ tới, chấn thành bụi bặm.

Dương Hàn hiện ra, đưa tay nhìn lên, cảm nhận trong người tràn ngập lực lượng, hài lòng gật đầu.

Duy nhất vấn đề chính là Dương Hàn cảm giác được thân thể mình không theo kịp lực lượng.

Muốn tìm một bộ luyện thể công pháp, đem thân thể rèn đúc lại, tăng lên chất lượng. Đây là chuyện sớm muộn cũng phải giải quyết.

Lại nhìn con số kinh nghiệm để tăng lên đẳng cấp Sát Cẩu Vô Hối, Dương Hàn một trận phiền muộn. Loại điểm số này cũng không biết ngày tháng năm nào mới tích lũy đủ.



Quả nhiên đúng như lời Gia Cát trưởng lão kia căn dặn, tu luyện một chuyện, như ngược dòng nước, không tiến ắt lùi.

Này điểm kinh nghiệm cũng chỉ có thể thông qua tự hai bàn tay cần cù của hắn mà từng bước đào móc, tin rằng sẽ có một ngày móc ra một vùng thiên địa cho mình.

Ngẫm lại cũng có chút kích động nhỏ.

Nhìn nhìn lại điểm kinh nghiệm, còn thừa 207 điểm.

Nhìn tới nhìn lui cũng không đủ làm bất cứ chuyện gì, liền tạm thời an ổn nơi đó. Chờ thời cơ tới, tự nhiên đem nó tỏa sáng.

Lúc này Dương Hàn cảm giác trên người tài nguyên đặc biệt thiếu thốn.

Một hộp Thiên niên Du Hồn Mộc kia xem ra cũng đến lúc trao tay.

Bất quá thông qua con đường nào để ít gây sự chú ý nhất, cũng là một vấn đề đáng giá cân nhắc.

Chợ chồm hỗm nơi kia, muốn nói có chút qua lại, cũng chỉ có Viên quản sự.

Bất quá người này nhìn qua thân thiện dễ gần, một bộ dáng vô hại, nhưng tâm tư chưa hẳn không sâu.

Một đệ tử tạp dịch thoáng cái lấy ra vật phẩm trân quý một chút thì cũng thôi, hết lần này đến lần khác lại làm ra vật phẩm hiếm có khó tìm. Vậy thì khó tránh khỏi nảy sinh nghi ngờ.

Lần trước Dương Hàn nói chuyện với Viên quản sự, cố tình thả ra một cái thần bí ‘tiền bối trong nhà’ ý đồ giảm bớt nghi hoặc của Viên quản sự.

Dù sao Hàn Sương Thảo tuy nói giá trị không phải quá cao, nhưng cũng không phải tùy tiện một vị tạp dịch đệ tử tầng chót nào cũng sở hữu.

Kỳ ngộ cũng phải xem là rơi trên thân người nào.

Với người không đủ thực lực hoặc là hậu trường, thì kỳ ngộ cũng chẳng khác gì bùa đòi mạng, sớm tối muốn bị người dòm ngó.

Xem ra muốn tìm Đàm sư huynh dò hỏi con đường. Vị này là lão thành tạp dịch đệ tử, đối với tình huống nơi này nắm rõ trong lòng bàn tay.

Lần trước Dương Hàn tìm đến được Hạp cốc chợ chồm hổm, cũng là nhờ Đàm sư huynh đánh nhịp.



“Sư đệ, ngươi có việc gì cần linh thạch gấp như vậy, nếu không chê, sư huynh trong tay còn có một ít hàng tồn, ngươi cầm trước.”

Đàm Vi Giả trong phòng, nhẹ nhấp một chén trà chậm rãi trả lời Dương Hàn.

Trong mắt hắn Dương sư đệ đây là có chút vội vàng nha.

Cách đây mấy ngày đi dạo chợ chồm hổm, hiện tại còn chưa thỏa mãn, muốn đi loại hình lớn hơn.

Phải biết chợ chồm hổm kia là rất an toàn, lại phù hợp đẳng cấp của đa phần Tạp dịch đệ tử.

Ra ngoài giao dịch cũng sẽ không có độ an toàn như ở chợ chồm hổm, lại nhiều thủ đoạn khó lường, thân làm sư huynh, Đàm Vi Giả cảm thấy cần bảo ban các vị sư đệ một chút.

Nhất là Dương sư đệ, thay y làm rất nhiều việc nặng nhọc ở Dược Thiên Phong, về tình về lý đều không thể để sư đệ lầm đường lạc lối.

Dương Hàn cũng biết tính cách vị sư huynh này, thành khẩn nói.

“Sư huynh tâm ý sư đệ xin nhận. Bất quá gần đây sư đệ tu luyện đến bình cảnh, trong lòng có chút căng thẳng, muốn ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện mở rộng tầm mắt. Sư huynh cũng biết, sư đệ nhập môn không bao lâu, lại được nghe Gia Cát trưởng lão thuyết pháp giảng đạo, trong lòng cũng muốn thực sự tiến bộ, vì tông môn ra chút sức.”

“Thì ra là như vậy. Nếu như vậy sư huynh đề cử sư đệ đến Phàn Viêm Thành, ở phía bắc thành có một phường thị cỡ nhỏ dành cho tu sĩ tán tu. Sư đệ nếu muốn đi dạo, có thể đến nơi này đi một vòng.”

“Phàn Viêm Thành? Nơi này không phải là thành trì do Huyền Đạo Tông quản hạt sao?”

“Ồ, Dương sư đệ, ngươi biết nơi này?”

“Không dối gạt sư huynh, sư đệ lúc trước là khoáng nô. Thường xuyên nghe thấy người của quặng mỏ bên kia vận chuyển khoáng mỏ đến Phàn Viêm Thành tập kết, nhờ vậy mà sư đệ cũng có chỗ nghe thấy.”

“Sư đệ tâm chí kiên định, vậy mà trải qua vất vả một đường mới gia nhập tông môn, quả thật đáng quý.” Đàm sư huynh mỉm cười, làm ra ngợi khen.

“Sư huynh quá khen, nói về tâm chí, sư đệ thật không đáng giá nhắc tới. Khoáng mỏ bên kia tâm chí kiên định so với sư đệ thật nhiều lắm. Chỉ là sư đệ có chút may mắn hơn bọn họ mà thôi.” Dương Hàn lắc nhẹ đầu.

Đàm Vi Giả cũng rất đồng ý lời này.

Có thể nói ra loại lời nói này, Dương sư đệ xem ra cũng là người có chuyện xưa a!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.