Khi ba người đi đến quảng trường thuyết pháp, Dương Hàn xem như chân chính cảm nhận được vị Gia Cát trưởng lão này được nhân khí tốt đến mức nào.
Tạp dịch đệ tử, thậm chí có cả ngoại môn đệ tử cũng đến tham gia.
Trọn vẹn đem quảng trường rộng rãi này lấp đầy hơn phân nửa.
Dương Hàn trong lòng có chút áy náy.
Quả thật như lời hai vị sư huynh nói, đến trễ thật không có chỗ ngồi.
Hai vị sư huynh ánh mắt lúc này nhìn thấy chỗ tốt đều đã bị chiếm thì nét mặt cũng có chút u oán, cùng với Dương Hàn hòa vào dòng người tìm một vị trí tương đối tốt ngồi xuống.
Đàm sư huynh phất tay lấy ra ba cái bồ đoàn, bộ dáng chu đáo cẩn thận từ trước.
Nhìn thế nào cũng giống như đời trước não tàn fan đi đu idol.
Ba người câu được câu không trò chuyện.
Dương Hàn nhờ vậy cũng đối với Gia Cát trưởng lão dần dần có chỗ hiểu biết.
Nghe nói vị này thân thế bí ẩn, có người nói Gia Cát trưởng lão là Tông chủ bí mật con gái, cũng có người nói nàng là vị nào đó lão tổ tông môn trùng tu, thậm chí còn có tin ngầm nói nàng là tiên nhân chuyển thế… đủ loại đồn đoán trên trời dưới đất.
Tuy nhiên thân thế thực sự của nàng như thế nào, một đám tạp dịch đệ tử bọn họ cũng chỉ là trong lúc lén lút trà dư tửu hậu mới nhỏ giọng nghị luận một hai mà thôi. Còn sự thực như thế nào ai cũng không dám mạnh mẽ khẳng định.
Phải biết, vọng luận trưởng lão, chính là t·rọng t·ội.
Chỉ có một sự thật mà ai nấy đều rõ ràng công nhận, đó chính là vị Gia Cát trưởng lão này kinh tài tuyệt diễm.
Mười tuổi Cảm Khí, mười ba tuổi Khai Linh, mười chín tuổi Tinh Nguyên, chưa đến trăm tuổi sau liền vinh đăng trở thành lịch sử một trong mấy người trẻ tuổi nhất trở thành Đạo Cơ tu sĩ của Huyền Đạo Tông.
Trong vòng chín năm đạt đến Tinh Nguyên Cảnh, nghe mà rợn cả người!
Thần kỳ ở chỗ nghe nói trước đây vị Gia Cát trưởng lão này cũng từ Tạp dịch thân phận mà đi lên, hơn nữa còn là Tạp dịch đệ tử khu bắc.
Bởi vậy từ khi nàng trở thành trưởng lão, tâm tình tốt một chút đều sẽ trở về nơi này thuyết giảng một phen.
Bảo sao đám đệ tử tạp dịch khu bắc này đem nàng trở thành thần tượng. Thì ra là còn có đoạn này cố sự.
Đám người đến nơi này càng ngày càng đông, đem quảng trưởng gần như lấp đầy.
Dương Hàn cùng với hai vị sư huynh câu được câu không trò chuyện.
Không có bao lâu, trên cột đá chính giữa quảng trường đột nhiên có một thân ảnh đột ngột xuất hiện như từ dưới đất chui lên.
Cả quảng trường trong phút chốc bị thân ảnh này hấp dẫn tới.
Dương Hàn cũng theo bản năng nhìn lại.
Chỉ thấy nơi đó thân ảnh trước mắt bị một đoàn sương mù mờ mịt bao phủ, nhìn không rõ bên trong thân ảnh hình dáng chân thật như thế nào.
Chăm chú nhìn kỹ, liền thấy bên trong sương mù có hiện lên mấy chữ nhỏ.
「 Gia Cát Nguyệt Đạo 」
Gia Cát Nguyệt Đạo tu vi quá cao, Dương Hàn hắn nhìn không thấu, chỉ cảm thấy khí tức người này thâm ảo mênh mông như biển sâu.
Gia Cát Nguyệt Đạo thân ảnh mờ ảo bên trong chậm rãi thả người ngồi xuống, mơ hồ nhìn quanh quảng trường một lượt.
“Cảm Khí Cảnh, tu hành quan ải đầu tiên, lấy thiên địa tinh hoa chi khí làm dinh dưỡng, lấy tự thân căn cốt mà đo lường, đem dinh dưỡng thích hợp hun đúc tự thân…”
Một giọng nói mang âm điệu hòa ái nhu mì đột nhiên không chút báo trước vang lên trong đầu mỗi người.
Đoàn người nghe được âm thanh này, nào dám khinh thị, vội vàng ngưng thần tĩnh khí, bình tâm lắng nghe.
Cả quảng trường trong phút chốc im phăng phắc, chỉ có âm thanh thuyết giảng đều đặn truyền đến mỗi người.
Dương Hàn càng nghe, trong lòng càng kinh hãi.
Hắn mặc dù có phụ trợ giúp đỡ, thế nhưng đối với Cảm Khí Quyết cũng không hề buông bỏ, ngày nào cũng có chỗ ôn luyện tìm tòi.
Rất nhiều từ ngữ khó hiểu trong lúc tu luyện dù có nghĩ nát óc cũng không tìm ra ảo diệu, nhưng đến chỗ này, nghe vị này Gia Cát trưởng lão thuyết giảng, liền vậy mà như được dẫn dắt.
Tất cả mọi người nghe như si như say, thậm chí còn có người tại chỗ khí tức nhộn nhạo, dường như đột phá.
Mặc dù có hiềm nghi giở chiêu trò mong gây được chú ý của Gia Cát trưởng lão, nhưng Dương Hàn cũng thật tình công nhận hôm nay đến đây nghe thuyết pháp hắn được lợi không nhỏ.
Ít nhất cũng từ trong bài giảng của nàng mà ngộ ra thêm mấy cái phương pháp tu hành.
Từ trên phong thái và cách thuyết giảng của nàng, Dương Hàn nhận thấy vị trưởng lão này quả thật là có tâm nhà giáo, thuyết giảng tận tình tỉ mỉ.
Những vấn đề tưởng chừng như nhỏ nhặt đều bị nàng đem ra cho giảng.
Phải biết, tạp dịch đệ tử là trạm cuối cùng của rất nhiều người cả đời phấn đấu. Thậm chí có người không phải tư chất cùng ngộ tính không tốt, mà là tu luyện bên trên không có ai chỉ đường dẫn lối, tự mình mày mò khám phá con đường.
Đến khi mày mò nhìn thấy con đường cho bản thân thì tuổi tác đã lớn, căn cốt chi thế đã thành, khó lòng tiến bộ.
Một canh giờ.
Hai canh giờ…
Ba canh giờ…
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng thuyết giảng đột nhiên ngừng lại.
“Tu sĩ chúng ta một đường đều là ngược dòng, không tiến ắt lùi. Hôm nay là lần cuối cùng ta đến đây cùng các ngươi thuyết giảng, hi vọng sau này các ngươi đều trở thành tông môn bên trong người trụ cột. Chớ cô phụ tông môn cho các ngươi vun bồi.” Gia Cát trưởng lão ngữ khí kiên định, nói xong thân ảnh lấy chớp động, trong sát na liền biến mất tại chỗ.
Cũng không biết đây là loại thân pháp nào mà thần kỳ như vậy, khiến cho Dương Hàn tâm sinh hâm mộ.
Một tràng chớp động vô thanh vô tức xuất hiện, sau đó không một áng mây rời đi, điểm trang bức chất đầy mười phần.
Dương Hàn không nhịn được muốn lui về phía sau mấy bước mới có thể ổn định thân hình, bức khí từ trên người vị trưởng lão này tỏa ra quá mạnh, khiến hắn xém chút nữa bị chìm đắm bên trong, rất có thể từ nay lâm vào trong mơ mơ hồ hồ trở thành não tàn fan một thành viên.
Sinh tử một đường, quả thật hung hiểm tột cùng.
Trải qua một đợt tẩy não, tâm tình đám người hoàn toàn phấn chấn, ai nấy đều khí huyết sôi trào, muốn ngay lập tức vùi đầu tu luyện, sớm ngày đem tấm thân nhỏ bé vì tông môn ra sức trâu ngựa.
Lý Đại Lực cùng Đàm Vi Giả ai nấy đều có riêng phần mình cảm ngộ, liền tự hành ai về nhà nấy, chuẩn bị suy ngẫm lại một phen.
Riêng Dương Hàn thì nhìn nhìn sắc trời còn sớm, liền nghĩ nghĩ một chút, chạy đến Dược Thiên Phong, tranh thủ tìm vị sư huynh nào đó xui xẻo ra phế đan, xoát xoát một chút kinh nghiệm.
Còn Hàn Khẩu Phong nơi kia, từ đó đến nay Dương Hàn cũng không hề quay lại.
Một phần là vì phía bên trên đã bị hắn thu thập không sai biệt lắm, còn nơi sâu hơn tạm thời hắn cảm thấy bản thân thực lực không có. Đi sâu hơn có cảm giác không quá an toàn.
Một phần khác chính là vì ngày hôm đó gặp phải Lưu Phỉ Phỉ.
Sau lần đó, thỉnh thoảng Dương Hàn đều sẽ cảm giác thấp thoáng có một đôi mắt từ nơi sâu xa nhìn mình, khiến cho hắn không dám vọng động.
Nếu là để cho lão quái vật nào đó biết mình có thể đem phế đan phế dược cho luyện lại, không chừng sẽ bị trói như bánh chưng, t·rần t·ruồng lột sạch, đèn cầy cùng roi da hầu hạ, vì người ta ngày ngày dung luyện đồ vật.
Cảnh tượng kia quá đẹp, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy toàn thân nổi lên hàn khí.
Thôi thôi, tốt nhất là điệu thấp làm chủ.
An tĩnh đem công tác làm tốt, thuận tiện cày chút kinh nghiệm.
Không có thực lực, tốt nhất là ẩn mình phát dục. Đừng làm ra chuyện gì nóng máu đầu, hậu quả kia là hắn không gánh nổi.
Cuộc sống tu luyện chính là như thế buồn tẻ vô vị.
Ngày lại qua ngày.
Tháng lại hết tháng.
Dương Hàn một ngày này sắc mặt hồng nhuận phấn chấn bước ra khỏi Sự Vụ Đường.
Rốt cuộc thuận lợi đem nhiệm vụ hoàn thành.
Theo quy định, mỗi năm tạp vụ đệ tử chỉ cần bắt buộc làm một lần nhiệm vụ.
Như vậy là kể từ thời gian này, trong vòng một năm, Dương Hàn sẽ có quãng thời gian tự do tu luyện.
Một thân tự do một thân nhẹ.
Bước chân nhanh chóng trở về nơi ở.
Ngồi trên giường, bắt đầu kiểm kê lại tình huống bản thân một phen.