Vị Đạo Trưởng Này Quá Cục Súc

Chương 12: Thành giao



Chương 12: Thành giao

Dương Hàn lắc đầu, quả quyết đứng dậy rời đi.

Hắn muốn sau khi trở về tìm một tấm gương xem lại gương mặt mình phải chăng quá non, ra đường đều bị người khác tìm cách chiếm tiện nghi.

Thật quá mẹ nó khó chịu.

Bất quá cũng không biết Thiên niên Hồn Du Mộc kia là vật gì, có giá trị hay không.

Trước tiên đem vị trí của lão bản ghi nhớ thật kỹ.

Có cơ hội tìm hiểu một thoáng.

Dương Hàn cũng không tin, quyển kia quyền pháp dễ dàng có cá mắc câu nhanh được.

Lấy tạp dịch đệ tử gia sản, Dương Hàn không nghĩ sẽ có người tùy tiện đem linh thạch đập vào thứ bên đường như vậy.

Theo bước chân càng đi tới, ánh mắt Dương Hàn càng phát ra nghi ngờ.

Cục quản lý thị trường đâu, hội bảo vệ người tiêu dùng đâu, ta muốn kiện.

Nơi này vật phẩm bên đường đều là loạn thất bát tao đồ vật.

Thỉnh thoảng xuất hiện một hai vật phẩm hơi có giá trị thì đều bị hét giá trên trời.

Nước nơi này quả nhiên đủ sâu.

Đời trước đọc tiểu thuyết thường nghe khí vận chi tử tùy tiện nhặt bên đường một bãi phân cũng đều là thần khí.

Đúng là lừa gạt người.

Dương Hàn chẳng mấy chốc đi đến trung tâm chợ.

Nhìn biển hiệu có viết mấy chữ 「 Tinh Phẩm Các 」như rồng bay phượng múa, nhanh chân bước vào.

Vừa đi vào trong, liền có một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi bước đến, hạ thấp người thi lễ nói:

“Cung nghênh tiên trưởng quang lâm. Tiểu nữ Hứa San vì ngài phục vụ, không biết ngài cần gì?”



Dương Hàn ánh mắt đảo qua, liền phát hiện vị thiếu nữ Hứa San này vậy mà chỉ là phàm nhân, mà kỳ lạ hơn nữa là quần áo của nàng nhìn qua không phải là đệ tử của Huyền Đạo Tông mà chỉ là phục sức của phàm nhân thế tục.

“Không biết quý điếm có thu vật phẩm?” Dương Hàn nhẹ hỏi.

Hứa San nghe vậy ánh mắt sáng lên: “Hồi tiên trưởng, việc này tiểu nữ không thể làm chủ, mời ngài đến bên trong dùng trà, ta đi mời quản sự đến.”

“Tốt.”

Không bao lâu sao.

Dương Hàn nhìn chén trà thơm b·ốc k·hói trước mặt, nhàm chán chờ đợi.

Bịch bịch…

Có tiếng bước chân từ xa đến.

Một trung niên nhân dáng người hơi gầy yếu, gương mặt mang theo nhàn nhạt mỉm cười, đi vào liền sơ bộ đánh giá qua Dương Hàn.

Khi thấy Dương Hàn trên người sắc phục là tạp dịch đệ tử, trong mắt liền lóe qua một tia thất vọng nhưng rất nhanh bị ẩn giấu.

“Xin chào khách quan. Ta họ Viên, là quản sự nơi này. Không biết khách quan cần giao dịch là vật gì?”

“Không biết quý điếm có thu mua dược thảo hay không?” Dương Hàn ngữ khí bình tĩnh hỏi.

“Dược thảo? Tất nhiên là có. Không biết khách quan muốn bán ra loại nào dược thảo?” Viên quản sự từ tốn hỏi.

Tất nhiên, lão cũng không hi vọng quá nhiều vị tạp dịch đệ tử này có thể đưa ra thứ gì tốt.

Bất quá cách cục mua bán hẳn là muốn cho. Dù sao thịt muỗi tuy nhỏ cũng là thịt.

Chỉ có điều sau này cần thiết căn dặn San San không phải loại người nào đều muốn đem mình mời tới.

Dương Hàn cũng không dài dòng, lật tay lấy ra một hộp gỗ đơn sơ đặt lên bàn.

Người đẹp vì lụa, lúa tốt nhờ phân.

Đem đồ vật trân trọng làm dáng một tý, giá trị cũng sẽ tăng lên không ít.



Đạo lý này Dương Hàn làm sao mà không hiểu.

Nhìn hộp gỗ này, lão bản cũng có chút tò mò, đưa tay mở ra.

“Ồ…thứ này là…Hàn Sương Thảo… đệ tứ giai.” Viên quản sự ánh mắt mừng rỡ, lật tay đem Hàn Sương Thảo từ trong hộp lấy ra.

“Đáng tiếc, nếu như dùng thủ thuật phong tồn trồng tiếp, giá trị sẽ càng tăng thêm một bậc.” Viên quản sự ánh mắt hơi đau lòng.

Nhưng nói là nói như vậy, thông thường với những loại thảo dược có giá trị, cầm đến tay đã không dễ, đừng mong có thể hoàn hảo di dời đem về nuôi dưỡng tiếp.

Chưa kể đa số những thảo dược này phía sau nói không chừng đều có dính mấy cái mạng người, đòi hỏi hoàn hảo là chuyện hầu như không thể nào.

Dương Hàn nhìn thái độ Viên quản sự, liền cảm giác Hàn Sương Thảo này giá trị xa xa không chỉ như phụ trợ miêu tả.

Mà Dương Hàn thực chất cũng không biết.

Vốn dĩ hiện nay đất chật người đông, dược thảo đắt đỏ.

Thông thường mỗi một loại linh hoa linh thảo đều cần thời gian dài dằng dặc mới có thể tạo thành giá trị. Thế nhưng tu sĩ mỗi năm đều sinh sôi ra không biết bao nhiêu mà kể.

Đến mức nguồn dược thảo ngày càng khan hiếm, các môn phái có căn cơ sâu dày đều có dược điền chuyên môn nuôi dưỡng, quy hoạch thu hái tiết kiệm nhất có thể, mới có thể đem duy trì tiêu hao ở một mức cân bằng.

Bởi vậy, dưới tình huống sói nhiều thịt ít, giá trị của dược thảo ngày càng đắt đỏ cũng không phải chuyện gì quá ngạc nhiên.

“Khách quan, không biết xưng hô như thế nào?”

“Trương Tam.” Dương Hàn đáp gọn lỏn.

“Trương huynh đệ, không giấu giếm gì ngươi, bụi này Hàn Sương Thảo đã ngoài ba trăm năm tuổi. Đáng tiếc thu hái không đúng phương pháp, khiến giá trị của nó giảm đi không ít. Như vầy đi, ta có thể đại diện bản điếm ra giá 45 Hạ phẩm linh thạch. Ngươi coi thế nào?”

Dương Hàn nghe cái giá này, gương mặt hơi co lại.

Viên quản sự thiện về quan sát nét mặt kẻ khác, lúc này cảm thấy dường như Dương Hàn có chút không hài lòng, liền cười khổ:

“Huynh đệ, cũng không ngại nói thật với ngươi, vừa hay có khách hàng đang tìm loại dược tài này, nên mới có giá tốt như vậy. Nếu như ngày thường, giá cả cũng sẽ không được tiện nghi như thế.”

“Như vầy đi, xem đây là lần đầu chúng ta giao dịch, ta ra giá chốt, 50 Hạ phẩm linh thạch. Được hay không Trương huynh đệ cứ thong thả suy nghĩ.” Viên quản sự lại quyết đoán nói tiếp, sau đó đưa tay đặt gốc Hàn Sương Thảo vào trong hộp đóng lại.



Dương Hàn gật gù, cũng xem như đồng ý cách giải thích này của Viên quản sự.

Thực ra giá tiền này đã cao hơn dự đoán ban đầu của Dương Hàn không ít.

Dựa trên kinh nghiệm mà Tạo Hóa Lô dung luyện chỉ được 107 điểm, Dương Hàn vốn cho rằng bụi dược thảo này chỉ loanh quanh ở mức 15 viên Hạ phẩm linh thạch.

Vừa rồi nét mặt có chút co lại, chẳng qua là không nghĩ tới dược thảo có giá trị như vậy mà thôi.

Không ngờ Viên quản sự lại hiểu nhầm ý tứ của hắn, lúc này làm cho hắn kiếm hời thêm món tiền nhỏ, đúng là việc vui bất ngờ.

Bảo sao trong tiểu thuyết đều miêu tả một đám người cứ bước vào giao dịch đều giữ nguyên một bộ lạnh lùng khó gần, âm trầm ra vẻ nguy hiểm.

Thì ra đều là sáo lộ.

“Tốt, thành giao.” Dương Hàn gật đầu xác nhận.

Viên quản sự mỉm cười.

Dù tràng giao dịch này đối với y không tính là gì, nhưng gặp được người thống khoái như vậy mở hàng, y cũng cảm thấy rất hài lòng.

Cầm lấy một túi gấm do Viên quản sự đưa tới, Dương Hàn nhìn cũng không nhìn trực tiếp phất tay thu lại.

Viên quản sự thấy vậy trong mắt lóe qua một chút ngạc nhiên, cười hỏi:

“Trương huynh đệ, không cần kiểm tra lại?”

“Tinh Phẩm Các ba chữ này đã đủ để ta yên tâm.” Dương Hàn mỉm cười.

Viên quản sự ha ha cười lớn, hiển nhiên đối với mấy lời này của Dương Hàn có vỗ mông ngựa hiềm nghi. Thế nhưng người ta nói tay hung không đánh mặt cười. Đối với thiện ý của vị huynh đệ Trương Tam này, Viên quản sự hắn rất là vui vẻ tiếp nhận.

Có một khúc nhạc dạo này, hai bên cũng đổi sang một chút chủ đề khác. Dương Hàn cũng bắt đầu thuận miệng hỏi lên một số vấn đề khác.

“Viên quản sự, không dám giấu giếm, ta có một vị tiền bối, muốn biết chút tin tức về Thiên niên Du Hồn Mộc. Không biết ngươi có thông tin gì về thứ này hay không?”

“Thiên niên Du Hồn Mộc?” Viên quản sự gương mặt sững lại. “Tha thứ Viên mỗ lắm mồm, phải chăng trong nhà Trương huynh đệ có người b·ị t·hương về hồn phách?”

Dương Hàn hơi trầm ngâm một chút, sau đó không gật đầu cũng không có phản bác, chỉ thở dài một tiếng.

Viên quản sự thấy vậy, ra vẻ đã hiểu, gật đầu nghiêm túc nói: “Nếu là b·ị t·hương hồn phách, ta nơi này vừa phát hiện tin tức của Ôn Hồn Đan, có thể đề nghị trong nhà tiền bối tạm thời thay thế. Còn về Thiên niên Du Hồn Mộc, trước nay đều là bảo vật chỉ có thể ngẫu nhiên gặp được mà không thể cưỡng cầu. Mấy năm trước từng có một khối xuất hiện qua, dù chỉ bằng nắm tay trẻ em cũng đã có giá ngoài nghìn viên Hạ phẩm linh thạch.”

“Đa tạ Viên quản sự cáo tri.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.