Lâm Phong cũng hiểu bản thân đang bị yêu nữ nhắm vào, ánh mắt hắn chuyển qua gian thương bên cạnh, đột nhiên hỏi.
- Phong sư huynh sao hôm nay huynh lại ăn mặt tùy tiện như vậy ?
- Có sao, ta thấy bộ y phục này rất tốt, năm ngàn trung phẩm linh thạch đấy.
- Đệ thấy bộ của Phi Dao sư tỷ tốt hơn, ít nhất cũng hơn một vạn linh thạch.
Phong Viêm nhìn bộ y phục của Phi Dao liền lắc đầu.
- Y phục của nữ tử thường có giá cao hơn, không thể so sánh như vậy được ?
- Vì sao ?
- Bởi vì trên y phục được đính nhiều bảo vật.
Lâm Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sao đó hỏi tiếp.
- Sao huynh không mua vài bộ giống sư tỷ để dùng ?
- Ta là nam nhân sao có thể mua nữ y.
- Nhưng nữ y lại có giá cao hơn.
- Lâm sư đệ không phải thứ gì có giá cao đều tốt, quan trọng là phải thích hợp.
Lâm Phong lại gật đầu.
- Sư huynh đúng là cao minh, vậy mà vẫn có một số người nghĩ chỉ cần giá cao đều là thứ tốt.
- Mấy tên đó toàn là một lũ ngốc.
Linh Mộng nhíu mày, thoáng chốc sát khí của nàng đã tràn tới chỗ Lâm Phong làm cho hai thanh niên bên dưới đơ người.
Lâm Phong không ngờ lại tự lấy đá đập vào chân, chọn gian thương làm bạn diễn đúng là sai lầm.
Hàn Băng vội ngăn lại, tuy hai tên kia nói rất nhỏ nhưng nàng và Linh Mộng vẫn luôn chú ý đến lưu manh nên đã nghe hết.
- Linh Mộng, bọn họ chỉ nói đùa thôi, ngươi đừng để ý.
- Ta thấy tên khốn đó đã chán sống rồi.
- Món quà ngươi tặng, ta rất thích.
- Muội yên tâm, hôm nay là sinh thần của muội nên ta sẽ không ra tay.
Lâm Phong cảm giác sát khí tan biến liền thở phào, mém chút nữa là tiêu rồi, hắn lén lấy ra một hộp quà kích hoạt khiến cho một đóa băng liên từ bên trong bay ra.
Băng liên chầm chậm bay lên cao, cuối cùng dừng lại trước mặt Hàn Băng, cả đại sảnh náo nhiệt đột nhiên trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.
- Đây là…
Lâm Phong đang mỉm cười đắt ý thì có cảm giác gì đó không đúng, chỉ là một đóa thất sắc băng liên có chút quý hiếm nhưng không đến nỗi khiến cho toàn trường im lặng như vậy chứ.
- Chẳng lẽ có vấn đề gì sao ?
Thất sắc băng liên xoay vòng trên không, ánh sáng tỏa ra càng lúc càng mạnh, nhiệt độ trong phòng không ngừng giảm xuống, ngay cả chấp sự của thánh cung cũng thấy lạnh người.
Một lão chấp sự không nhịn được thốt lên.
- Là cửu sắc băng liên.
- Thật sự là cửu sắc băng liên sao ?
- Thứ này sao lại ở đây ?
Tương truyền trên đại lục chỉ có một nơi xuất hiện cửu sắc băng liên đó là thánh địa của Băng Huyền thánh cung ở Bắc Hoang, mỗi đóa liên hoa xuất thế phải cần ít nhất ngàn năm.
Cửu sắc liên hoa xoay vòng trên không phản chiếu ánh sáng lấp lánh của bảo thạch tạo nên màu sắc huyền ảo còn hơn cả thất sắc phong linh.
Một vị trưởng bối dùng linh lực tạm thời phong ấn hàn khí của liên hoa, sao đó đưa tới chỗ Hàn Băng.
Lãnh Hàn Băng cầm liên hoa trong tay, hàn khí từ liên hoa tỏa ra không làm cho nàng lạnh đi mà trong lòng càng thêm ấm áp, đôi môi xinh đẹp nở nụ cười khuynh thành.
Lão chấp sự vội lên giọng.
- Không biết là vị đạo hữu nào đã tặng bảo vật cho Lãnh gia, có thể nói ra danh tính không ?
- Tam thúc, ta đã biết người tặng là ai.
- Không biết đó là vị nào ?
- Là một người rất quan trọng với ta nhưng ta không thể nói.
Lão đầu nghe vậy cũng không hỏi nữa, Hàn Băng cầm liên hoa trong tay, ánh mắt không rời một khắc, nàng sẽ không để ai lấy thứ này khỏi tay nàng.
Lãnh Phi Dao không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh tỷ tỷ, ánh mắt lấp lánh nhìn băng liên nhưng nàng biết bây giờ tỷ tỷ sẽ không cho nàng mượn.
- Tỷ tỷ hình như bên trong băng liên có thứ gì đó.
Lãnh Hàn Băng vội nhìn vào liên đài, bên trong liên đài không phải là liên tử mà là đan dược, tổng cộng có 9 viên đan dược màu lam nằm bên trong.
- Là băng linh đan.
- Còn có cả băng linh đan sao ?
Đám người bên dưới nghe được chỉ biết há miệng, ai cũng biết băng linh đan là bảo dược đối với băng sư, thứ này trăm lợi mà vô hại càng dùng càng khỏe, muốn luyện được cần phải có ít nhất hai loại kỳ dược băng hệ làm chủ dược và một đống linh dược quý hiếm làm phụ dược.
Linh Mộng nhìn đóa liên hoa trong tay Hàn Băng, lần này nàng lại thua tên khốn kia, không ngờ hắn lại tìm được một đóa cửu sắc liên hoa.
Ánh mắt Hàn Băng nhìn nam nhân bên dưới sau đó xoay người trở vào phòng, Lâm Phong vẫn đứng im nhìn lên trên, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết vì sao thất sắc băng liên có thể biến thành cửu sắc băng liên.
- Nhất định là lão đầu giở trò.
Đây chính là lý do duy nhất mà hắn nghĩ ra lúc này, bây giờ Lâm Phong đã không còn tầm trạng dự tiệc, hắn chỉ muốn quay trở về thương lượng với lão đầu.
Đúng lúc này có một lão đầu xuất hiện trước mặt hắn, lão nở một nụ cười thân thiện.
- Lâm tiểu hữu, tộc trưởng có chuyện muốn nói, mời tiểu hữu đi theo lão phu.
- Vâng.
Lâm Phong đi theo lão đầu lên tầng trên, Lãnh Tuyên đã chờ sẵn ở đó, bên cạnh lão còn có vài tuyệt sắc mỹ phu nhân, tiểu sư tỷ từng nói phụ thân của nàng có tới năm cái lão bà.
- Đệ tử Lâm Phong tham kiến các vị tiền bối.
- Không cần đa lễ.
Lãnh Tuyên nhìn xuống đám người bên dưới, giọng của lão vang khắp căn phòng.
- Từ hôm nay Lâm Phong chính là một thành viên của Lãnh gia, xin các vị giúp ta chiếu cố tiểu tử này.
- Hả ?
Lâm Phong lại ngây người, nhân sinh của hắn hôm nay quá đặt sắc, nhờ có một trái tim khỏe mạnh nên hắn vẫn còn sống đến bây giờ.
Sau đêm nay hắn sẽ không còn là một tên tứ cố vô thân nữa, hắn sẽ trở thành tộc nhân của Lãnh gia, một trong những gia tộc hùng mạnh nhất Cửu Huyền thánh cung.
Dạ tiệt kéo dài liên tục vài canh giờ thì kết thúc, mọi người lần lượt ra về chỉ có Lâm Phong và một số nhân vật quan trọng được Lãnh gia giữ lại, Lãnh Tuyên để một vị trưởng bối dẫn Lâm Phong đi làm quen với một số nhân vật có ảnh hưởng bên trong gia tộc.
Lâm Phong cảm giác hôm nay hắn đến đây là để ra mắt người nhà của lão bà, Lãnh gia đúng là đại tộc hùng mạnh đi cả đêm cũng không chào hỏi hết được.
Bên trong một căn phòng của Lãnh gia, Lãnh Hàn Băng ngồi trên giường, trong tay nàng vẫn cầm cửu sắc băng liên, gương mặt thỉnh thoảng nở nụ cười.
Cửa phòng mở ra, Vương phu nhân từ bên ngoài bước vào, bà nhìn vẻ mặt của nữ nhi chỉ biết thở dài.
- Hàn Băng.
Bình thường tính cảnh giác của nha đầu này rất cao nhưng hôm nay bà bước vào phòng mà nữ nhi vẫn không hay biết, có lẽ thân xác ở đây mà linh hồn đã bay đến chỗ tiểu tử kia rồi.
- Mẫu thân.
Hàn Băng vội đứng lên hành lễ, nàng giấu liên hoa ra phía sau, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
- Mẫu thân tìm nữ nhi có chuyện gì không ?
- Chẳng lẽ ta không gặp nữ nhi của mình sao ?
Vương phu nhân ngồi xuống giường, bà ra hiệu cho Hàn Băng ngồi bên cạnh.
- Ta có vài chuyện muốn nói với con.
- Là chuyện gì ?
- Chuyện này liên quan đến Lâm Phong.
- Hắn làm sao ?
Vừa nghe đến lưu manh ánh mắt lạnh lùng của Hàn Băng thoáng hoảng hốt, khi nhìn thấy vẻ mặt ẩn ý của mẫu thân thì gương mặt của nàng ửng đỏ.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?