Thiên La

Chương 176: Thông thiên giới chỉ




Vương phu nhân nắm lấy ngọc thủ của nữ nhi.

- Con yên tâm, các vị trưởng bối trong tộc phần lớn đã chấp nhận Lâm Phong, dù sao hắn cũng là thiên tài hiếm thấy, gần đây lại lặp nhiều công lớn cho thánh cung, tiền đồ rộng mở.

- Thật vậy sao ?

Nếu là lúc trước Lãnh gia nhất định không chấp nhận một tên vô danh tiểu tốt như Lâm Phong nhưng bây giờ thời thế đã đổi thay, với những gì Lâm Phong đã thể hiện thì nhiều trưởng bối trong tộc nhận định tiểu tử này không những có thiên phú hơn người mà nhân phẩm cũng rất tốt.

- Dù Lãnh gia không chấp nhận thì con cũng sẽ đi theo hắn có đúng không ?

- Nữ nhi…

- Ta còn không hiểu tính của con sao ?

Lãnh Hàn Băng đúng là có ý định này, nàng biết tên lưu manh kia không có tham vọng ở thánh cung, sớm muộn hắn cũng rời đi, lúc đó nàng sẽ đi theo hắn, chỉ cần đến một hoang vực khác thì Lãnh gia sẽ khó đuổi được.

Vương phu nhân thở dài, chuyện của Hàn Băng tạm thời đã giải quyết xong nhưng vẫn còn hai chuyện làm cho bà đau đầu.

Tính tình Hàn Băng vốn lạnh lùng, không thích giao tiếp với người ngoài, mười mấy năm ở Lãnh gia số người mà nữ nhi bà nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vương phu nhân biết ngoài nữ nhi của bà thì tiểu tử kia còn có một nữ nhân khác, quan trọng hơn là thế lực của đối phương không thua gì Lãnh gia, bà lo sau này nữ nhi sẽ chịu thiệt.

- Con cảm thấy Phi Dao như thế nào ?

Lãnh Hàn Băng nghe mẫu thân nhắc đến tiểu muội, trong lòng có chút bất ngờ.

- Phi Dao làm sao ?

- Mẫu thân muốn nghe con nói thật lòng, con cảm thấy tiểu muội của mình như thế nào ?

- Phi Dao có hơi trẻ con nhưng tính tình của tiểu muội rất lương thiện.

Vương phu nhân khẽ gật đầu, bà có hai đứa nhi nữ một thì lạnh lùng, một thì nuôi hoài không chịu lớn, chẳng có đứa nào giống bà cả.

- Trong lòng của con, tiểu muội và Lâm Phong ai quan trọng hơn ?

- Chuyện này…

- Nếu chỉ được chọn một người, con sẽ chọn ai ?

- Chuyện này nữ nhi chưa từng nghĩ đến ?

Hôm nay Vương phu nhân đã vô tình nhìn thấy Phi Dao trò chuyện cùng Lâm Phong, với kinh nghiệm từng trãi, bà hiểu rõ mối quan hệ của hai đứa này có tìm năng vượt giới hạn.

Lãnh Hàn Băng nghe mẫu thân nói trong lòng tràn đầy sóng gió.

- Mẫu thân đã nghĩ quá nhiều rồi, tiểu muội còn rất nhỏ, vẫn chưa đến lúc nói chuyện tình cảm.

- Ta cũng hi vọng như vậy nhưng mà linh cảm của một nữ nhân khiến ta không yên tâm.

Vương Phu nhân nắm chắc tay nữ nhi.

- Con có thể hứa với mẫu thân một chuyện không?

- Là chuyện gì?

- Dù sao này có chuyện gì xảy ra thì con phải bảo vệ cho Phi Dao có được không ?

- Mẫu thân yêu tâm, con sẽ không để ai làm tổn thương tiểu muội.

Từng lời nói của Hàn Băng đều thể hiện rõ sự kiên định của nàng, tuy nàng không thường nói chuyện với tiểu muội nhưng tình cảm giữa hai người không một ngôn từ nào có thể diễn tả.


Một căn phòng khác bên trong Lãnh gia, Lâm Phong nằm dài trên giường, bộ dáng thở không ra hơi.

- Đúng là mệt chết lão tử.

- Tiểu tử ngươi than cái gì, cơ hội như thế này bao nhiêu người muốn mà chẳng được.

Từ nay về sau bên trong thánh cung đều biết Lãnh gia chính là chỗ dựa của Lâm Phong, dù là Linh Mộng cũng không thể tùy tiện bán hành cho hắn như lúc trước.

Lâm Phong vừa nghĩ đến thôi đã cảm thấy đắt ý, hôm nay hắn lại thành công chọc tức yêu nữ làm cho nàng chỉ có thể nén giận mà đi, vừa nghĩ đến đây sắc mặt lập tức thay đổi.

- Chút nữa thì quên mất đại sự, lão đầu chuyện của thất sắc băng liên là sao ?

- Tiểu tử ngươi muốn lấy băng liên hử ?

- Lão đừng có mà giả ngơ, tại sau thất sắc liên hoa đột nhiên biến thành cửu sắc liên hoa, lão có biết thứ đó đáng giá bao nhiêu không ?

Một đóa tuyệt thế thiên dược có giá ít nhất cũng hơn vạn khối thượng phẩm linh thạch, vậy mà hắn ném một cái là mất hết, vừa nghĩ đến đã thấy đau tim.

- Có phải tiểu tử ngươi hối hận rồi đúng không, vậy thì tới chỗ nha đầu kia xin lại là được, với quan hệ của các người nhất định sẽ thành công.

- Ta đâu có ngu.

Bây giờ mà hắn đi đồi quà không chỉ làm cho băng nữ thất vọng mà Lãnh gia cũng sẽ thịt hắn.

- Lão đầu có phải là do thông thiên giới chỉ không ?

- Nếu lão phu nói trong số đám băng liên tiểu tử người hái được có một đóa cửu sắc băng liên thì ngươi có tin không ?

- Lão đi mà lừa hài tử.

Lần trước Lâm Phong lấy được tổng cộng 12 gốc băng liên, 8 đóa liên hoa 132 liên tử và 56 liên điệp, toàn bộ đều là thất sắc.

Ánh mắt lão đầu thoáng chút kinh ngạc, khả năng ghi nhớ của tiểu tử này cũng không phải dạng vừa.

- Thông thiên giới chỉ ngoài chức năng lưu giữ sinh mệnh thì còn có thể giúp cho linh dược đạt đến thành thục trong thời gian ngắn.

- Thật là bá đạo.

Thiên cấp linh dược muốn thành thục phải cần ít nhất ngàn năm, cứ 100 năm thì băng liên sẽ tăng thêm nhất sắc, từ thất sắc đến cửu sắc cần phải mất 300 năm.

Hơn nữa không phải loại đan dược nào cũng có thể đột phá đến thiên cấp, rất nhiều linh dược chỉ có thọ nguyên vài trăm năm cho nên số lượng thiên dược vô cùng ít.

Lâm Phong nhìn giới chỉ trong tay, ngày mai hắn sẽ đến vạn bảo các mua một vạn gốc hoàng dược mang về tiến hóa thành thiên dược.

- Mhu ha ha ha ha… lão tử sắp phát tài rồi.

- Tiểu tử ngươi bớt ảo tưởng, thứ này còn chưa nghịch thiên như vậy đâu.

Lão đầu lập tức dội cho hắn một gáo nước lạnh.

- Linh dược tiến cấp phải là loại có sinh mệnh, thọ nguyên không được ít hơn ngàn năm, theo lão phu tính toán thì cứ 100 năm cần phải tiêu tốn ít nhất 10 vạn trung phẩm linh thạch.

- Cái gì ?

Lâm Phong nghe lão nói liền nhảy lên.

- Có phải lão dùng 30 vạn trung phẩm linh thạch của ta để tiến cấp băng liên đúng không ?

- Tiểu tử ngươi nghĩ lão phu có linh thạch hử ?

- Lão…

Tự nhiên hắn cảm thấy đau tim quá, mấy chục vạn linh thạch của hắn cứ thế mà bay, ngay cả một lời từ biệt cũng không nói.

- Lão đầu ta vẫn cảm giác có gì đó không đúng.

- Là gì ?

- Ở thời của lão không có linh thạch thì làm sao tiến cấp linh dược ?

- Như vậy phải phụ thuộc vào tu vi của chủ nhân, muốn tiến cấp đến thiên dược thì tu vi phải đạt đến tôn giả bát cấp, mỗi năm chỉ có tiến hóa được vài gốc.

Lâm Phong đã hoàn toàn tuyệt vọng, tuy Hàn Băng là lão bà tương lai của hắn nhưng tốn mấy chục vạn linh thạch mà không làm ăn được gì, nghĩ nó cay.


Những ngày tiếp theo Lâm Phong tiếp tục hành trình gia tăng chiến lực, cách vài ngày hắn lại đến tìm bạo nữ một lần, lúc đầu Phong Thanh Thanh còn tưởng tên này thích tự ngược nhưng càng đánh càng thấy được thiên phú của hắn không tệ.

Có lần Lâm Phong mang cho nàng một con tiểu thú làm tâm tình của bạo nữ tốt hơn một chút, thuận miệng chỉ hắn vài chiêu đến khi giao chiến Lâm Phong lại dùng mấy chiêu đó khiến cho bạo nữ tức điên lên đá hắn bay khỏi cắm địa.

Thời gian tiếp theo, thiên tài của thánh cung lần lượt trở về, những tên đang bế quan cũng bị gọi ra chuẩn bị cho đại hội lớn nhất Nam Hoang, ngũ cung tranh bá.

Bên trong Vạn Bảo các, Lâm Phong vừa mua xong một ít linh dược thì bị tiểu sư tỷ kéo đi.

- Tiểu Phong tử mau nhìn xem mấy bộ y phục này thế nào ?

- Quá đắt.

Mỗi bộ có giá vài ngàn linh thạch, thứ này chỉ đơn thuần là nữ y không tác dụng hỗ trợ tu sĩ, mua chỉ thêm lãng phí.

Lãnh Phi Dao bỉu môi.

- Ta chỉ hỏi đệ thứ này có đẹp hay không thôi, đệ quan tâm đến giá cả làm gì ?

- Đệ cảm thấy mấy bộ nữ y bên kia tốt hơn.

Lâm Phong chỉ vào mấy bộ áo giáp cạnh đó, nhìn cũng không tệ, chỗ cần che thì che chỗ cần khoe thì khoe, y phục như thế này mới đáng giá chứ.

- Đệ đúng là một tên háo sắc.

- Hay là chúng ta mua tặng Hàn Băng sư tỷ vài bộ được không ?

- Đệ mơ đi, tỷ tỷ sẽ không mặt những thứ này đâu.

Hàn Băng là nữ tử theo xu hướng bảo thủ, chỉ riêng áo bào của nàng đã che hết thân thể, gương mặt cũng bị lụa mỏng che đi, chỉ để lại một đôi mắt lạnh lùng.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.