Thiên La

Chương 174: Lãnh gia




Bên trong Lãnh gia lúc này đã có rất nhiều người, phần lớn là những nhân vật có địa vị ở thánh cung, số lượng chiếm ưu thế là chân truyền đệ tử và chấp sự của thánh cung.

Phong Viêm tuy đã dự không ít đại tiệt nhưng vẫn cảm thán.

- Lần này Lãnh gia đúng là chơi lớn.

- Đúng là lớn thật.

Ánh mắt Lâm Phong dừng lại trên người một nữ tử vừa lướt qua, sức tấn công của nàng còn căng hơn bạo nữ kia, chỉ là thân hình quá phì nhiêu.

Hai thanh niên liếc mắt nhìn nhau, cả hai có cảm giác như gặp được đồng đạo liền chạy đi tìm một chỗ thuận lợi quan sát tình hình.

Bên trong một căn phòng của biệt viện, Lãnh Phi Dao từ bên ngoài chạy vào.

- Sư tỷ, tiểu Phong tử tới rồi.

- Ta biết rồi.

- Tỷ không muốn gặp sư đệ sao ?

Lãnh Hàn Băng do dự một lúc cuối cùng nàng vẫn đứng lên đi tới cửa phòng, ngọc thủ khẽ đánh cánh cửa hé ra một chút, từ đây có thể nhìn xuống bên dưới nhưng bên dưới không thể nhìn lên.

Lúc này hai thanh niên ngồi dưới đại sảnh đang liếc trái nhìn phải, ánh mắt hiếp thành một đường, khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười nham nhở.

Hàn Băng nhìn theo ánh mắt của lưu manh cuối cùng cũng biết tên kia đang nhìn thứ gì, nhiệt độ bên trong căn phòng giảm không phanh.

Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh khẽ rùng mình, nàng theo bản năng lui về phía sau vài bước.

- Muội còn có vài thứ cần chuẩn bị, muội đi trước đây.

Lâm Phong đang đánh giá tìm năng của một nữ tử chợt thấy sống lưng lạnh buốt, hắn lập tức liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy hình bóng của băng nữ.

- Hàn Băng sư tỷ sao có thể ở đây.

Bây giờ băng nữ nhất định là ở đâu đó chuẩn bị, thông thường nhân vật chính chỉ xuất hiện vào những lúc cuối cùng, nghĩ đến đây hắn liền thở phào, đúng lúc này có một cánh tay vỗ vào vai dọa cho hắn hết hồn.

- Đệ không có nhìn gì hết.

- Đệ đang nhìn gì sao ?

Lãnh Phi Dao nhìn bộ mặt hoảng hốt của tên sư đệ nhất định là tên này có tật nên mới giật mình.

- Nói, có phải đệ đã làm chuyện có lỗi với tỷ tỷ không ?

- Đâu có a.

Lâm Phong lập tức lắc đầu, những chuyện thế này dù có đánh chết hắn cũng không thừa nhận.

Lãnh Phi Dao bỉu môi.

- Không nói thì thôi.

Nàng đi tới trước mặt Lâm Phong xoay một vòng.

- Tiểu Phong tử nhìn xem ta hôm nay thế nào ?

Lâm Phong nhìn từ dưới lên trên lại nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt kinh ngạc.

- Tiểu sư tỷ sao tỷ lại cao hơn một chút vậy ?

- Ngốc tử, hôm nay ta mang hài cao không được sao ?

- Sao phải mang hài cao ?

- Ta thích.

Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn hắn.

- Đệ hỏi những thứ linh tinh đó làm gì ? chẳng lẽ hôm nay ta không có gì khác biệt sao ?

- Hình như xinh hơn một chút.

- Thật không ?

- Chắc là đệ nhìn lầm hắc hắc…

Phong Viêm ngồi bên cạnh quan sát, từ đầu đến cuối hắn không nói một lời vì trong đầu hắn đang có một suy nghĩ mà chắc chắn không ai dám nghĩ tới.

- Tên sư đệ này chẳng lẽ muốn hái cả hai đóa hoa của Lãnh sao ?

Nếu chuyện này thật sự xảy ra thì Lâm Phong sẽ trở thành công địch của một nữa đệ tử thánh cung.

- Mặt kệ tương lai thế nào, bây giờ nhân lúc sư đệ còn sống phải tranh thủ học vài chiêu.

Chỉ là Phong Viêm không biết được ở một nơi gần đó cũng có một người nhìn thấy cảnh tượng tương tự, bên trong ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Nữa giờ sau, mọi người đã có mặt đầy đủ, một vị trưởng bối trong Lãnh gia bước lên mở đầu cho dạ tiệt.

- Đa tạ mọi người đã dành thời gian đến đây, hôm nay Lãnh gia tổ chức dạ tiệt để chúc mừng hai chuyện trọng đại, thứ nhất là một vị trưởng lão thành công đột phá tôn giả, thứ hai là để chúc mừng sinh thần của đệ nhất thiên tài Lãnh gia.

- Vỗ tay, vỗ tay…

Sinh thần thì phải có quà, số quà dành cho Hàn Băng được đặt ở giữa phòng, từng kiện chất chồng lên nhau tạo thành một tòa tháp cao đến vài trượng.

Lâm Phong đứng bên cạnh nhìn mà đỏ mắt.

- Không biết sinh thần của lão tử là ngày nào nhỉ ?

Một tên mồ côi thì sao có thể biết được sinh thần của mình, hắn sẽ không tùy tiện chọn một ngày chỉ vì một đống quà như thế này.

- Lão phu vừa nghĩ ra một diệu kế, tiểu tử ngươi muốn nghe không ?

- Xin tiền bối chỉ giáo.

- Ngươi chỉ cần lấy mười hai nha đầu, mỗi tháng tổ chức sinh thần một lần, tương lai không phải tươi sáng sao ?

- Tươi sáng cái nỗi gì.

Đến bây giờ hắn vẫn chưa biết giải thích như thế nào với Huân Vũ về chuyện của Hàn Băng, tuy nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường nhưng ai là thê, ai là thiếp thì lại cực kỳ quan trọng.

Lãnh gia chắc chắn sẽ không để Hàn Băng làm thiếp nhưng Huân Vũ là nữ nhân đầu tiên hắn có cảm tình, đúng là rối loạn.

Trong lúc Lâm Phong còn đang suy nghĩ thì cửa phòng hé mở, một nữ tử bước ra từ bên trong, nàng vận một bộ lam y hòa cùng khí chất lạnh lùng cao quý như một nữ thần hạ phàm đóng băng trái tim nam nhân ở hạ giới.

Đám thanh niên bên dưới chỉ có thể dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, tuy bọn họ đều là thiên tài của thánh cung sau lưng có thế lực chống đỡ nhưng ở đây là địa bàn của Lãnh gia, dù có sắc tâm cũng không có sắc đảm.

Ngạo Minh bước lên phía trước, trên tay cầm một bình ngọc, ánh mắt ấm áp nhìn nữ tử đối diện.

- Tặng cho muội.

Bên trong bình ngọc có chứa một viên đan dược màu lam, đệ tử đứng gần đó nhìn thấy liền thốt lên.

- Là địa cấp thượng phẩm hóa băng đan.

- Không ngờ là kỳ đan, Ngạo sư huynh thật hào phóng.

- Ước gì cũng có người tặng cho ta một viên kỳ đan.

- Ngủ sớm đi.

Công dụng chủ yếu của hóa băng đan là hóa khí thành băng, biến linh khí của thiên địa trở thành hàn khí tinh thuần cho nên luôn được các tu sĩ sở hữu băng linh thể sử dụng trong lúc đột phá đại cảnh giới.

Số lượng hóa băng đan trên thị trường cực ít, nguyên nhân là vì loại đan dược này vô cùng khó luyện, nguyên liệu cũng không dễ tìm, ngay cả Lãnh gia cũng chỉ có hai viên.

- Đa tạ.

Lãnh Hàn Băng khẽ gật đầu đáp lễ sau đó thu lấy bình ngọc, nàng vừa dứt lời thì một giọng nói truyền đến.

- Hàn Băng.

Hồng ảnh từ bên ngoài lướt vào, không cần nhìn cũng biết người tới chính là Linh Mộng thánh nữ, chỉ có nàng mới dám phi hành bên trong Lãnh gia.

Linh Mộng lấy ra một cây băng trượng đi tới bên cạnh Hàn Băng.

- Chúc mừng sinh thần của muội.

Lãnh Hàn Băng nhận lấy pháp trượng, ở trước mặt nhiều người như vậy dù nàng không thích cũng không thể làm mất thể diện của thánh nữ.

- Đa tạ.

Bên trong đám người phía dưới đột nhiên có người hét lên.

- Nhìn kìa, hình như bên trong pháp cầu có một viên lam sắc yêu đơn.

- Yêu đơn lớn như vậy nhất định là của thiên thú.

- Còn là dị thú băng hệ.

- Đúng là quà của thánh nữ nó ở cái tầm khác.

Mỗi đầu thiên thú đều có thực lực từ vương giả trở lên, dị thú cũng giống như tu sĩ sở hữu linh thể, thực lực hơn hẳn đám yêu thú đồng cấp, muốn bắt được bọn chúng là chuyện không dễ cho nên giá của dị thú thường rất cao.

Linh Mộng mỉm cười, vài viên yêu đơn thiên cấp đối với nàng còn không bằng một nụ cười của Hàn Băng, nếu để Lâm Phong biết được suy nghĩ của yêu nữ có khi sẽ bắt băng nữ cười suốt ngày.

- Hàn Băng, nghe nói hôm nay có rất nhiều người đến tặng quà cho muội, có chọn được thứ nào vừa ý chưa ?

Lãnh Hàn Băng nhìn vào đóng quà lớn trước mặt, có lẽ bên trong những món quà đó sẽ không có thứ nào sánh được với băng trượng trong tay nàng.

Linh Mộng cũng nghĩ như vậy.

- Bây giờ muội đã nhìn rõ trên đời này ai người đối xử tốt nhất với muội rồi chứ ?

Ánh mắt Hàn Băng liếc nhìn nam nhân gần đó, rõ ràng là Linh Mộng đang khiêu khích lưu manh.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.