Cô giữ chặt tay vịn trên đầu, nhìn chằm chằm Thiết Lang, giả vờ giận dữ: “Này, tên họ Thiết k1ia, anh điên rồi sao!”
Tên họ Thiết! Ông gọi một tiếng. Lúc Đường Lâm nhìn về phía mình, ông liền trực tiếp đưa sổ hộ khẩu trong tay cho Đường Lâm: “Con gái, đi đi!”
Không một lời nói dư thừa nào, vậy mà ông lại thẳng thừng đưa sổ hộ khẩu đến đây.
Điều này… sao có thể. Trong sảnh chính của Cục Dân chính này, bầu không khí vẫn nghiêm trang và thanh cao như thường lệ.
Ngay cả chiếc bàn bình thường dùng để chụp ảnh cho cô dâu và chú rể cũng có đến lấy giấy chứng nhận có khắc tên của hai người họ.
Nếu nói tất cả những thứ này đều do Thiết Lang tạm thời chuẩn bị, Đường Lâm chắc chắc sẽ không tin. Cô im lặng, mà anh cũng lặng im quỳ một gối xuống đất.
“Em...”
Đường Lâm muốn mở miệng nói gì đó, nhưng khi vừa mở miệng lại bật khóc. Cổ họng cô như nghẹn lại, nói không nên lời. Thiết Lang cũng không vội vàng thúc giục cô, trái lại còn kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô.
Ngay cả những người bên cạnh cũng không nói gì. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn hai người họ. Hình ảnh này thật sự làm cho người khác rất cảm động.
Từng trải qua sinh ly tử biệt, cuối cùng khi có thể cùng chung điểm đến, có ai mà không cảm động chứ. Thiết Lang không nói chuyện mà thay vào đó, sau khi xuống xe, anh đi đến bên cửa xe của Đường Lâm, mở cửa rồi nắm lấy tay cô dẫn cô đi vào bên trong Cục Dân chính. Thái độ hoàn toàn không cho phép từ chối.
Đường Lâm bị anh nắm lấy, tuy rằng bước đi không nhanh nhưng cô lại vô cùng bối rối.
Còn chưa cầu hôn mà?! Mà lại dùng giọng điệu chắc chắn trực tiếp nói ra những lời này.
Chúng ta kết hôn đi…
Êm tai biết bao, rung động lòng người biết bao. “Anh…”
Nghĩ 7cũng thật bất công.
Tuy nhiên, bất kể Đường Lâm nghĩ như thế nào, trước đây cô còn tưởng rằng cảnh tượng cãi nhau vừa rồi với Thiết Lang 2sẽ không bao giờ xảy ra trong đời nữa.
Nếu không có sự yêu thương đặc biệt của ông trời, cô và Thiết Lang cũng sẽ không có được như ngày hôm nay.
Và nếu không phải họ yêu nhau đủ nhiều, có thể họ đã nhiều lần đường ai nấy đi rồi. Có người đã từng nói, nên biết tìm kiếm sự vui vẻ trong mọi khoảnh khắc, đây là điều Đường Lâm đan0g nghĩ vào lúc này.
Thiết Lang lái xe, còn Đường Lâm thì chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Khi xe đã dừng lại, cô nhìn sang thì bỗng ngây người ra. “Anh… Anh chuẩn bị những thứ này từ khi nào?”
Ánh mắt Đường Lâm lướt qua từng người một. Lục Lăng Nghiệp, Cố Nghiên Ca, Cố Hân Minh, Lâm Tiểu Vũ, Lãnh Mục Dương, Yến Thất, Yến Thanh, Ngô Nguyệt, ngay cả Ôn Tiểu Nhị vừa mới tách ra không lâu cũng dẫn Lục Vũ Phi đứng ở trong đám đông.
Lúc này, tất cả những người đã từng để lại ấn tượng sâu sắc trong cuộc đời cô đều xuất hiện trước mặt cô như thể từ trên trời rơi xuống. Cầu hôn ở sảnh chính Cục Dân chính, cô chỉ muốn biết, trên đời này còn có người đàn ông như vậy sao?
Đợi một lúc lâu nhưng chưa thấy Đường Lâm trả lời, mãi đến khi có người nhỏ giọng nhắc nhở một câu, cô mới đột nhiên hoàn hồn.
Lúc cô còn đang ngơ ngác, Thiết Lang không thúc giục cô, cũng không nói bất cứ điều gì thừa thãi. Mặc dù chỉ là suy nghĩ nhưng khi bước vào sảnh chính của Cục Dân chính, thấy bên trong có rất nhiều người, vẻ mặt cô thoáng giật mình.
Anh đã chuẩn bị tất cả những thứ này khi nào?!
Rõ ràng hôm này lúc ra ngoài, họ chỉ bảo là muốn đến gặp Lý Hãn một lát mà thôi. Trong đôi mắt Thiết Lang chứa đầy sự yêu thương và luyến tiếc.
Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Đường Lâm. Lúc cô còn đang cảm động và không thể kiểm soát được ảm xúc, anh cho cô đủ thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ.
Khoảng hai phút sau, Đường Lâm mới che miệng, rơi nước mắt và gật đầu dưới sự chú ý của mọi người. Đường Lâm rất cảm động. Càng như vậy, cô càng khó có thể bình tĩnh lại được.
Lúc cô nghe thấy tiếng reo hò của những người ở bên cạnh, và lúc chiếc nhẫn kim cương trong suốt như pha lê được Thiết Lang đeo lên ngón áp út kia, cuối cùng cô cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Em đồng ý, em đồng ý…”
Một câu “Em đồng ý” chứa đựng bao nhiêu sự vui mừng và tình yêu nồng nàn của cô. Dù trong lòng Đường Lâm có vô vàn suy nghĩ khác nhau về Thiết Lang, nhưng giờ phút này đều biến thành hư không.
Cô đã từng tưởng tượng vô số lần dáng vẻ của mình sẽ như thế nào khi được cầu hôn.
Nhưng cách làm của Thiết Lang lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Nhưng bây giờ ở trong sảnh chính to như vậy của Cục Dân chính, cô không thấy ai khác. Những người xuất hiện ở đây đều là những gương mặt quen thuộc.
Ngay cả người duy nhất ngồi giữa đám đông cũng là ông bố nhà cô.
Hai mắt Đường Lâm đỏ hoe. Ở phía xa kia, cô thấy ông ngồi trong sảnh chính, miệng nhỏ mấp máy nhưng không phát ra âm thanh. Lúc Đường Lâm còn đang ngạc nhiên thì lòng bàn tay bên cạnh nặng trĩu. Cô vô thức nhìn xuống, suýt nữa thì bật khóc.
Ngay lúc này, Thiết Lang nắm lấy tay cô và quỳ một chân xuống.
Động tác và vẻ mặt của anh chân thành, kính cẩn như vậy. Lúc mọi người thấy Đường Lâm đến, tất cả đều từ từ nở nụ cười ngầm hiểu.
Bầu không khí như vậy, trường hợp như vậy, Đường Lâm hoàn toàn không ngờ tới.
Thậm chí, cho đến bây giờ cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này. “Anh… anh đến đây làm gì?”
Đường Lâm không bao giờ ngờ rằng Thiết Lang sẽ thực sự lái xe thẳng đến Cục Dân chính.
Ở cửa, trên tường treo một tấm bảng hiệu màu trắng. Hơi thở và nhịp tim của Đường Lâm đều run lên. Cô ngơ ngác nhìn Thiết Lang ở bên cạnh, khóe miệng mấp máy nhưng không nói nên lời.
“Con gái!”
Tất nhiên lúc này ông cũng thấy vẻ mặt cảm động của Đường Lâm. Đường Lâm gật đầu liên tục, bởi vì quá xúc động nên cô đã sớm quên mất mình đang ở đâu.
Cũng hoàn toàn không nhớ rằng có rất nhiều người thân và bạn bè đang ở xung quanh mình,
Thấy Thiết Lang đứng dậy, Đường Lâm liền lập tức nhào vào vòng tay của anh.