Anh ta nhìn Đường Lâm, đôi mắt sạch sẽ trong veo như dòng suối.
Có thể giữa bọnk họ đã từng xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng đối với Đường Lâm, Lý Hãn nhận kết cục như vậy, thật ra cũng là chính anh ta gieo gió gặt bão. cLương tâm trỗi dậy sau khi mọi chuyện đã kết thúc không có ý nghĩa gì với cô cả.
Nếu không phải Thiết Lang mạng lớn, có lẽ bây giờ cô vẫn sẽ phải nếm trải nỗi đau mất đi anh.
Đường Lâm và Thiết Lang tay trong tay rời khỏi phòng tiếp khách. Cuối cùng, Đường Lâm đứng trước mặt Lý Hãn, nhìn anh ta chăm chú.
Cô không nói thêm mà nhìn má Lý Hãn, dường như muốn nói alại thôi.
Lý Hãn thấy những cảm xúc phức tạp trong mắt Đường Lâm, anh ta mím môi cười: “Đi đi, bất kể thế nào, anh đã nói hết những gì có thể nói rồi. Tiểu Lâm, sau này... em hãy quên anh đi. Có một người bạn như anh, thật sự rất không công bằng với em. Cũng thay mặt anh nói một câu xin lỗi với Tiểu Ngũ.” Thiết Lang bước đến bên cạnh Đường Lâm, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cô, lòng anh có đôi chút lo lắng.
Anh không biết rốt cuộc Lý Hãn đã nói gì với Đường Lâm, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của cô, có vẻ... không tốt lắm.
Nghe vậy, Đường Lâm nhìn sang Thiết Lang, cô chớp mắt và lặng lẽ lắc đầu: “Không nói gì cả, dù sao chuyện cũng kết thúc rồi!” Thấy Đường Lâm đang lẩm bẩm một mình, Thiết Lang khẽ mỉm cười: “Đơn giản thôi mà, em có thể sắp xếp cho bà ấy và bố em gặp nhau, chuyện của em đã giải quyết xong. Nếu em vẫn chưa yên tâm, vậy thì em có thể để hai người họ nói chuyện riêng với nhau. Chuyện của hai người họ vẫn nên để họ tự giải quyết!”
Nghe vậy, ánh mắt Đường Lâm liền sáng lên.
“Anh cũng nghĩ vậy sao?” “Em muốn làm gì, anh đều sẽ ủng hộ em!”
Đường Lâm mím môi, liếc nhìn Thiết Lang, trong lòng gợn lên một cảm giác khó tả.
Một lúc sau, cô mới nghẹn ngào thốt ra một câu: “Thật mừng vì anh vẫn còn sống!” Thiết Lang liếc sang Ôn Tiểu Nhị, rõ ràng anh đã quá quen với cái tính hay bỡn cợt này của anh ta.
“Đi thôi!”
Dứt lời, Thiết Lang liền kéo Đường Lâm rời khỏi tòa nhà của Cục An ninh Quốc gia. Ngoài cửa, Lý Hãn đã bị hai cảnh sát đặc nhiệm trước đó giải đi.
Khi nhìn thấy Đường Lâm, vẻ mặt Ôn Tiểu Nhị vẫn rất lo lắng.
“Ờm... chị Thất, chị không sao chứ?” Vì vậy, trong bầu không khí như vậy, cuối cùng họ cũng đã chắc đến chuyện chung thân đại sự của mình.
Mặt Đường Lâm hơi đỏ lên, lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Ai muốn lấy anh chứ!”
‘Két’ một tiếng, Thiết Lang bất ngờ đạp phanh xe. Đường Lâm gật đầu thở dài: “Hy vọng là như vậy, vậy... chúng ta đi thôi, sau này em cũng không muốn tới nơi này nữa!”
Câu nói này đã nói lên quyết định trong lòng Đường Lâm.
Cô sẽ không đến đây nữa, và điều đó cũng có nghĩa đời này có thể cô sẽ không bao giờ gặp lại Lý Hãn nữa. Nghe vậy, Đường Lâm suy nghĩ một lát, thành thật đáp lại anh: “Em đang nghĩ, dì Lưu...”
Đường Lâm không nói nhiều, vì thật sự cô cũng không biết phải nói gì.
“Em nghĩ tới dì ấy làm gì?” “Nghĩ thoáng rồi?”
Thiết Lang cũng không gặng hỏi hai người họ đã nói gì.
Anh tin rằng nếu muốn Đường Lâm nhất định sẽ nói ra. Trong khi Đường Lâm còn chưa kịp phản ứng, Lý Hãn đã mở cánh cửa đằng sau lưng cô và rời khỏi phòng tiếp khách.
Mọi người đều đang chờ ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy Lý Hãn, Thiết Lang liền cau mày, bước ngay vào phòng tiếp khách mà không nói gì.
“Thế nào rồi?” Ôn Tiểu Nhị nói ra hai chữ chị Thất nghe rất tự nhiên.
Ánh mắt Đường Lâm bỗng trở nên ranh mãnh, nhìn chằm chằm Ôn Tiểu Nhị: “Cứ gọi Đường Lâm là được rồi!”
“Đừng, gọi là chị Thất nghe có vẻ thân thiết hơn chứ, chị nói đúng không, chị Thất!” Ôn Tiểu Nhị đứng ở phía sau vẫn còn đang mỉm cười, anh ta chỉnh lại mũ rồi lập tức theo họ ra ngoài.
Mọi thứ dường như đều đã kết thúc, nhưng chuyện của Tiêu Yến Thanh vẫn khiến Đường Lâm bận lòng.
Mặc dù có vẻ như cô đã giải quyết xong mọi chuyện và cũng đã biết được sự thật, nhưng hai ngày qua bố cô dường như không có phản ứng gì. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thiết Lang, Đường Lâm cũng hiểu rõ nỗi lòng của anh, cô cúi xuống nắm lấy tay anh, khẽ nói: “Mọi chuyện đã kết thúc rồi, sau này… chắc sẽ không còn những chuyện rối rắm như thế này nữa đâu nhỉ!”
“Ừm, sẽ không còn nữa!”
Thiết Lang giữ chặt tay Đường Lâm, siết nhẹ đầu ngón tay cô, như thể tiếp thêm sức mạnh cho cô. Có lẽ đã làm quá nhiều điều sai trái nên vào lúc này, cuối cùng Lý Hãn cũng đã thành thật.
Sau khi nói xong, không đợi Đường Lâm đáp lại, anh ta cúi đầu và đi lướt qua cô.
Thật ra bản chất con người anh ta cũng không phải xấu xa, giống như anh ta đã nói, đời người có lúc sẽ có nhiều chuyện không theo ý mình. Nhìn thấy bố mình tinh thần ngày càng sa sút, Đường Lâm biết rằng ông ấy vẫn canh cánh trong lòng chuyện của Tiêu Yến Thanh.
“Đang nghĩ gì đấy?”
Thiết Lang đang lái xe, nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Đường Lâm, anh nhíu mày hỏi một câu. Mặc kệ người lái xe phía sau đang điên cuồng bấm còi, Thiết Lang quay sang nhìn Đường Lâm, ánh mắt đầy nham hiểm: “Nói lại lần nữa?”
Đường Lâm sửng sốt trước biểu cảm của Thiết Lang, bên tai vang lên tiếng còi inh ỏi của đoàn xe phía sau.
Cô lo lắng nhìn anh, lập tức thúc giục: “Ôi chao, anh đừng dừng xe như vậy chứ, nguy hiểm quá.”
“Nhìn anh này, nói lại lần nữa!”
Thiết Lang hoàn toàn không quan tâm đến vẻ lo lắng của Đường Lâm, thay vào đó anh giữ lấy mặt cô, giọng điệu và ánh mắt đầy mê hoặc khiến Đường Lâm sững sờ.
“Nói… nói gì chứ! Anh lo đậu xe... ối!”
Không cần nói gì nữa, mọi thứ đã quá rõ ràng.