Thiên Đường Có Em

Chương 1122: Đến lúc xuân về hoa nở!



Thiết Lang và Đường Lâm ôm nhau trong sảnh chính của Cục Dân chính. Cô khóc đến mức không thể thở nổi trong vòng tay anh1.

“Đừng khóc nữa!” Cô chỉ muốn giữa ông và dì Lưu có kết thúc, cho dù là bọn họ nói lời chia tay với nhau cũng được.

Bằng không, tâm trạng gần đây của ông bố nhà bọn họ quả thật bị chuyện này ảnh hưởng rất nhiều.
Đường Lâm nhìn cán bộ đưa hai tờ đơn tự đăng ký cho họ. Lúc thấy hai cuốn sổ đỏ được cho họ từ bên trong ô cửa, đâu ngón tay của cô run rẩy nhận lấy, trong lòng có cảm giác khó tả.

“Ông đây kết hôn rồi!”
Quả thật, cuối cùng sau khi cùng anh tu thành chính quả, Đường Lâm cũng hiểu được tất cả những gì mà cô đã chịu đựng để có thể được như bây giờ đều xứng đáng.

Dù sao thì từng mất đi thì mới biết để có được mọi thứ đều không dễ dàng.
Nói đến cùng thì những người đàn ông này của họ đều không bình thường.

Năm ấy, họ đều là thủ lĩnh trong quân đội, nói một không hai.
“Bà ấy? Không có gì, cũng khá tốt!”

Lãnh Mục Dương rất kinh ngạc khi Đường Lâm lại chủ động nhắc tới dì Lưu.


Lúc mọi người rời khỏi Cục Dân chính đã là hai giờ chiều rồi.
Anh ấy không phải người không phân biệt phải trái, nếu có người làm chuyện như vậy với anh ấy, có lẽ đòn phản công của anh ấy còn dữ dội hơn Đường Lâm.

Vậy bọn anh về trước!”
Đám người Cố Hân Minh lại nói đùa đúng lúc: “Thấy chưa, một người đàn ông điên cuồng, kiêu ngạo đến đâu thì cũng không thể chấp nhận người phụ nữ của mình quá thân thiết với người đàn ông khác. Cho dù là anh ruột của cô ấy!”

Lời này của anh ta có vài phần trêu tức.
Lâm Tiểu Vũ nghe vậy thì nhún vai, đứng cùng với Cố Nghiên Ca, cười gằn một tiếng: “Vậy thì chưa chắc, đừng tưởng những người khác đều có suy nghĩ giống như anh!”

Cố Hân Minh vừa nghe thấy những lời này liền vội vàng nghiêm mặt đi đến bên cạnh Lâm Tiểu Vũ: “Vợ, em nói gì đều đúng hết.”
“Em...”

“Anh đừng hiểu lầm!” Có lẽ thấy mình nói hơi đột ngột, Đường Lâm lại vội vàng giải thích: “Ý em là ngày đó dì Lưu đi rất vội vàng, cuối cùng thậm chí còn không nói một lời với ông bô. Em chỉ cảm thấy, hai người họ đã đi tới con đường này, nếu họ thật sự muốn kết thúc, cũng phải đến nơi đến chốn...”
Người khác vừa nghe thấy đều che miệng cười trộm, mà Đường Lâm lại hơi nhăn nhó: “Ôi chao, bố, sao có thể chứ!”

“Hừ, đây là con gái còn chưa lấy chồng mà cánh tay đã vòng ra bên ngoài rồi!”
Đường Lâm hiểu rõ gật đầu. Nghĩ một lát, cô lại kéo cánh tay Lãnh Mục Dương đi sang một bên, thầm thì nói với anh ta gì đó.

Mà Thiết Lang vừa nhìn thấy Đường Lâm lôi kéo người đàn ông khác ngoài mình, sắc mặt liền trầm xuống.
Đường Lâm ôm chặt lấy Thiết Lang. Anh ôm cô xoay xung quanh, động tác có vẻ rất ngây thơ và điên khùng, nhưng không phải ai cũng nói trong lòng đàn ông thật ra đều là một đứa trẻ sao?!

Thiết Lang thả Đường Lâm xuống. Cô kéo anh đi đến trước mặt ông Đường.
Nói xong lời này, Đường Lâm cũng biết có phần tàn nhẫn.

Nhưng thật sự muốn cô tha thứ tất cả thì rõ ràng là không thể.
Dù là người phóng đãng hay kẻ điên, chỉ cần vì người trong lòng, bọn họ có thể cho đi tất cả, thậm chí cả tính mạng.

Đường Lâm kéo Lãnh Mục Dương sang một bên, cô nhìn Lãnh Mục Dương cười nhạt: “Dạo này dì Lưu thế nào rồi?”
Có lẽ, việc trung thành với một người là bệnh lây truyền.

Nếu không, tại sao những người đàn ông ưu tú như họ lại đối xử rất tốt với vợ, khiến cho người khác phải ghen tị chứ.
Họ từng là những người xa lạ.

Trên đường sóng bước cùng nhau đã tận mắt chứng kiến sự đau khổ của Thiết Lang và Đường Lâm.
Tiểu Ngũ dựa vào lòng Yến Thanh khóc lem nhem cả mặt.

Cô ấy là người bạn tốt duy nhất của Đường Lâm, nhìn thấy cô cuối cùng cũng hạnh phúc, còn vui mừng hơn đám cưới của mình.
Thiết Lang dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

Mặc dù 2Đường Lâm dựa vào lòng anh gật đầu, nhưng vẫn đang còn khóc.
Lại mất mặt rồi!

Đường Lâm đưa tay quẹt lung tung 2trên mặt. Lúc hai người tách ra vẫn còn có thể thấy vệt nước mắt trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
“Anh hiểu!”

Một câu 'anh hiểu' đã thể hiện rõ thái độ của Lãnh Mục Dương.
Mọi người: “...”

Đúng là chân chó!
Ở trước mặt mọi người, ông cười nói: “Các anh chị nên làm gì thì làm cái đó đi. Mục Dương đưa bố trở về là được rồi!”

Lãnh Mục Dương gật đầu. Đột nhiên anh ta đi đến trước mặt Đường Lâm, nhìn cô cười nhẹ: “Em gái, anh đưa bố về trước, tối nay sẽ tặng quà cho em sau!”
Thiết Lang lôi kéo Đường Lâm đi đến trước mặt ông, lúc cầm được sổ hộ khẩu liền kéo cô đi đến cửa đăng ký.

Việc cầu hôn và đăng ký đã trực tiếp hoàn thành ở Cục Dân chính, ngoại trừ Thiết Lang, chắc sẽ không có ai có thể làm được việc này.
Bây giờ, rốt cuộc hai người cũng đã ở bên nhau bất chấp mọi chông gai, ai cũng đều vui mừng.

Huống hồ, Thiết Lang là người cuối cùng trong nhóm bọn họ cưới vợ.
Lãnh Mục Dương nhìn Đường Lâm thật sâu, cuối cùng ưu nhã vỗ nhẹ lên vai cô.

Đường Lâm gật đầu: “Chăm sóc bố thật tốt!”
Thiết Lang rất là vui.

Vậy nên anh ôm lấy Đường Lâm quay hai vòng tại chỗ, sảnh chính liền lập tức vỡ òa trong tiếng reo hò của mọi người.
“Ừ! Em yên tâm!”

Sau khi nhìn Lãnh Mục Dương và ông rời đi, Đường Lâm trở lại bên cạnh Thiết Lang, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh, rồi nở nụ cười ngọt ngào.
Chỉ khi nào về đến nhà, toàn bộ đều là người đàn ông trong hai mươi tư tấm gương hiếu thuận.

Mỗi người đều từng xảy ra rất nhiều chuyện xưa nhưng chung quy, kết thúc đều tốt đẹp.
Nhưng những người phụ nữ mà họ gặp phải, ai nấy cũng có thể thay đổi hoàn toàn tình cách của mình.

Trước mặt người ngoài, bọn họ đều mãi mãi là rồng trong loài người.
Hai người còn chưa kịp nói gì thì ông lại lau khóe mắt, nói: “Bố giao con bé cho con. Nếu con đối xử với con bé không tốt thì con biết hậu quả rồi đó.”

Đây là lời cảnh cáo đến từ bố vợ.
“Ôi chao, bố, con nào có!”

Đường Lâm dở khóc dở cười nhìn ông, lập tức trốn phía sau Thiết Lang.
Lãnh Mục Dương than thở giữa chừng, nhìn Đường Lâm, lặng lẽ gật đầu: “Được, anh sẽ nói cho bà ấy biết. Cảm ơn em đã nghĩ đến điều này.”

“Không có gì, tất cả đều đã kết thúc rồi. Em cũng chỉ có thể làm được đến đây thôi. Còn những chuyện khác, em thật sự không thể làm gì được!”
“Con gái!”
Lúc này, ông lại cười tươi, dường như rất vui mừng.

Ông cầm sổ hộ khẩu trong tay, hơi ra hiệu cho Đường Lâm. Đôi mắt nhìn họ tràn ngập ánh sáng dịu dàng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.