Họ cất công đến1 đây gặp anh ta như vậy, nhưng chỉ mới vài phút mà sao đã muốn rời đi rồi?
Không hợp lý! Khi Đường Lâm đồng ý yêu cầu của Lý Hãn, sắc mặt của Thiết Lang lập tức trở nên u ám.
Mặc dù Ôn Tiểu Nhị đứng ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng anh ta cũng thấy sắc mặt của Thiết Lang, nên không khỏi đi đến bên tai anh thì thầm mấy câu.
Đường Lâm không nghe thấy bọn họ đang nói gì, nhưng ngay sau đó Thiết Lang nhìn cô thật sâu, cuối cùng xoay người bước ra khỏi phòng tiếp đón với vẻ mặt bất lực. Thôi!
Dù sao cũng là lần cuối cùng.
Hơn nữa, cô biết rất rõ, hiện giờ Lý Hãn thật sự không phải đối thủ của mình. “Tiểu Lâm!”
Khi Đường Lâm ra vẻ xoay người rời đi, Lý Hãn đột nhiên gọi cô từ phía sau.
Đường Lâm dừng bước, nhìn anh t7a với vẻ mặt vô cảm, nhưng không nói gì.
“Hai chúng ta nói chuyện với nhau một chút!”
Trong thời gian ở trại huấn luyện đặc biệt đó, ngoài việc điều tra Lý Hãn đã làm gì, cô còn củng cố thêm các kỹ năng của mình.
“Được, mọi người ra ngoài đợi em trước!” “Anh cho rằng h0iện giờ tôi còn có khả năng làm tổn thương cô ấy sao?”
Đây là sự thật.
Không nói tới rốt cuộc Lý Hãn đang suy nghĩ gì, nhưng từ khi Đường Lâm lấy lại trí nhớ, chính cô cũng biết, trong thời gian ở trại huấn luyện đặc biệt năm đó, cô đã học được rất nhiều thứ. Người đàn ông này không còn là người dịu dàng như ngọc trong ấn tượng của cô.
“Chưa đến mức hận anh, nhưng tình bạn của chúng ta kiếp này sẽ kết thúc ở đây!”
Nghe được câu trả lời của Đường Lâm, Lý Hãn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Em không hận anh là được rồi! Xem ra loại người như anh không đáng để em phải hận!”
Dưới tình huống không có người ngoài ở đây, sự cảnh giác của Lý Hãn đã biến mất, thay vào đó là cảm giác buồn bã thất vọng.