Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 571: Không có, đùa hắn chơi



Diệp Tiểu Du cảm thấy mật đều muốn phun ra ngoài, thật sự quá ác tâm, nhất là vừa mới Lạc Cảnh Thiên còn đem thứ đó rót vào trong miệng Hắc Phong, thật sự… ghê tởm.

“Vốn tưởng rằng chiếm được món hời, ai ngờ lại là thứ quỷ này”. Lạc Cảnh Thiên tiếc nuối nói.

“Ngươi còn muốn dùng? Có ác tâm hay không a”. Diệp Tiểu Du khó chịu nói.

Lạc Cảnh Thiên lắc đầu không nói, thực ra thứ này cũng không phải không có gì dùng, dù sao chất độc còn đó, có thể dùng để ám toán người khác, bất quá… vẫn là thôi đi.

Chưa nói tới có thể hạ độc được không, còn không biết thứ này có thể tồn tại bao lâu đâu, lại thêm… nghĩ thôi cũng muốn mửa. Lạc Cảnh Thiên thở dài một cái, tay vung lên, một ngọn lửa xuất hiện đem toàn bộ những quả trứng bao trùm lại.

Rất nhanh, một mùi thơm truyền ra, đáng tiếc hai người họ thưởng thức không nổi, thế là liền lập tức rời đi.

Ra đến nơi, Diệp Tiểu Du vẫn nhịn không được muốn nôn khan.

“Cần thiết không? Cũng không có ghê tởm như vậy đi?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

“Không ghê tởm? Ngươi là biến thái sao?”.

“Ta nhưng không có loại tâm lý đó, chẳng qua quê hương ta có một loại sinh vật gọi là ‘gà’, gà mái đẻ trứng ra chỉ bằng nửa bàn tay, trứng sống bên trong cùng thứ này cũng không sai biệt lắm, khác biệt duy nhất là những… ‘thứ kia’ chỉ tồn tại khoảng 20 ngày, hình thành bào thai là chết. Chẳng qua ta không nghĩ tới thứ này lại tồn tại lâu đến vậy, cũng không có gì đáng sợ”. Lạc Cảnh Thiên nhún vai nói.

“Cái đó có thể so sánh? Đừng nói quê hương ngươi, quê hương ta cũng có ‘gà’, ta đương nhiên biết rõ. Nhưng thứ này có thể so sánh với nhau sao?”. Diệp Tiểu Du tức giận nói.

“Tốt, không nói, đi thôi. Đem những người khác xử lý, sau đó chúng ta liền tới nơi mà ngươi nói. Ta còn rất nhiều O1IMF chuyện cần phải làm”. Lạc Cảnh Thiên nói.

Nghe vậy Diệp Tiểu Du mới hòa hoãn một chút, nhưng mà rất nhanh nàng liền nhíu mày hỏi.

“Chúng ta tới nơi đó bằng cách nào? Chỉ với thực lực của chúng ta, tới nơi đó… ta e rằng sẽ cực kỳ nguy hiểm. Chưa kể tới có rất nhiều kẻ ngoại tộc cùng cao đẳng thú”.

“Yên tâm, so với ngươi, ta càng hiểu chủ chiến trường. Nơi này… chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng. Ngoại tộc? Không có gì mà tiền không giải quyết được”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

“… Ngươi rất giống một cái nhà giàu mới nổi ngươi biết không? Lại nói, cũng không phải ai cũng muốn tiền như mạng”. Diệp Tiểu Du trừng mắt nói.

“Nếu có… vậy liền có thôi”. Lạc Cảnh Thiên nhún vai nói.

Hắn thật đúng là không quan tâm vấn đề này, trước kia tại chủ chiến trường, ác niệm được vinh dự trở thành kẻ địch duy nhất của toàn bộ những người ở đây. Khi đó hắn còn kéo được mấy chục tên bán mạng cho mình, huống chi là bây giờ.

Hai người lợi dụng thông đạo đi tới nơi đám người kia bị ảo cảnh vây nhốt. Lúc này những người sống sót đã không còn lại được bao nhiêu, bởi vì ảo cảnh hết sức đáng sợ, những người này đều lầm tưởng rằng là địch nhân cho nên tự giết lẫn nhau.

Vừa đi vào hai người họ liền thấy được người quen, là Mã Nhất Minh, hắn vừa mới giết một người của Hắc Phong, có điều hắn lúc này đã bị thương không nhẹ, gần như đánh mất năng lực phản kháng.

“Đừng giết hắn”. Lạc Cảnh Thiên giơ tay lên muốn giải quyết Mã Nhất Minh thì bị Diệp Tiểu Du ngăn cản.

“Lý do?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.

“Ngươi trước đó không phải nói Huyền lão là người khiến Mã Anh Kiệt mất đi Linh Tâm sao? Mã Nhất Minh ta biết, hắn mặc dù có chút ác liệt, nhưng tính cách cũng không đến nỗi nào. Nếu như hắn biết được sự thật, có hắn làm chứng, ngươi cũng Mã gia sẽ không cần đứng vào thế đối địch”. Diệp Tiểu Du nói.

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy chống cằm suy nghĩ, sau đó mới nói.

“Xem như ngươi gặp may”.

Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên nắm lấy Mã Nhất Minh kéo đi. Mã Nhất Minh lúc này chỉ có thể thuận theo, linh lực đã không còn lại bao nhiêu, thân thể cũng nhiều chỗ bị thương nặng, có thể nói một đứa trẻ cũng đủ giết hắn cũng không quá.

Rất nhanh, Lạc Cảnh Thiên liền tìm được nơi Huyền lão bị vây khốn. Ông ta lúc này vẫn còn hoàn hảo, dù sao thực lực còn ở nơi đó, cho nên ảo cảnh không có làm khó được ông ta, có điều ông ta chỉ là không tìm được lối thoát mà thôi.

“Úc, Huyền lão, đã lâu không gặp”. Đột nhiên, âm thanh của Lạc Cảnh Thiên vang lên.

Huyền lão giật mình quay người lại liền thấy được Lạc Cảnh Thiên ở phía sau, ông ta trong nháy mắt xuất thủ, có điều sắp chạm vào Lạc Cảnh Thiên liền có một tầng năng lượng vô hình ngăn lại.

“Vô dụng, với thực lực của ngươi không phá được tầng năng lượng này đâu, đừng phí công vô ích”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”. Huyền lão gương mặt âm trầm nói.

“Muốn thế nào? Cái này hẳn là ta hỏi ngươi. Là ngươi động thủ trước, không phải sao? Ta thật không hiểu, ta nơi nào đắc tội ngươi? Ta nghĩ, với thân phận của ngươi, hẳn là sẽ không cần cái gọi là tước vị kia. Dù sao Linh Quốc cùng Tinh Quốc là hai chế độ khác nhau, Tinh Quốc bên kia, tước vị nhưng là không có đáng giá như vậy”.

“Hơn nữa, địa vị của ngươi tại Mã gia cũng không thấp, ta nghĩ mãi vẫn không rõ rốt cuộc là vì cái gì để ngươi cùng Hắc Phong liên thủ đối phó ta?”. Lạc Cảnh Thiên nghi hoặc hỏi.

Phanh!

Nhưng mà đáp lại hắn là một quyền của Huyền lão đánh tới, nhưng không có gì dùng.

Phập phập!

Nhưng lúc này, dưới chân ông ta đột nhiên xuất hiện vết nứt dọa cho ông ta sợ nhảy một cái.

“Sớm nói rồi, thực lực của ngươi còn chưa đủ. Cố gắng chỉ đem ngươi rơi vào cạm bẫy càng nhanh, cho nên trả lời ta, được chứ?”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

“Ha ha, ngươi tự ở đó suy xét đi thôi, đừng nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết”. Huyền lão cười gằn nói.

“Ra đây mới là bộ mặt thật của ngươi a. Trước đó nói những lời kia cũng chỉ là lừa gạt Hắc Phong đúng không? Để ta suy nghĩ một chút, hai người các ngươi rõ ràng là hợp tác, làm sao ngươi lại muốn lừa gạt hắn đâu?”.

“Tiền tài, địa vị? Hẳn là không phải. Có phải hay không là do… ngươi không muốn hai vị tiểu thư Mã gia tới được nơi này?”. Lạc Cảnh Thiên đột nhiên nở ra nụ cười nói.

“!!!”.

Huyền lão nhất thời chấn kinh, hắn làm sao mà biết được.

“Rất kinh ngạc sao? Từ ban đầu ngươi muốn dùng cao đẳng thú giết ta là ta đã biết rồi. Lại thêm Mã Á Nam cùng ta nói rất nhiều thứ, suy luận ra được cũng không có gì khó. Cho nên, ngươi muốn giết ta không vì gì khác, là vì kết thúc cuộc giao dịch này, đúng không?”.

“Trước đó ta cùng Mã Á Nam nói chuyện hẳn là bị ngươi nghe lén đúng chứ? Cho nên ngươi mặc dù không biết ta đoán ra được hay không, nhưng vì an toàn, cho nên ta đáng chết, phải không?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

“Ngươi đang nói cái gì ta không hiểu”. Huyền lão lạnh nhạt nói.

“Ở đây cũng không có người khác, ta biết, ngươi biết. Trong lòng ngươi nghĩ gì ta đều biết, Mã Anh Kiệt hẳn là bị ngươi tính kế đúng không? Lợi dụng sự ngây thơ của Mã Á Nam mưu hại Mã Anh Kiệt, thật sự là vô cùng cao minh”.

“Tại sao ngươi lại muốn hại Mã Anh Kiệt đâu? Là vì cháu ngươi? Hẳn là có, nhưng cũng không đủ. Theo ta biết, Mã gia chia thành mấy cái phe phái, với thực lực cùng địa vị của ngươi hẳn là sẽ không vì một chút chuyện nhỏ mà mưu hại thiếu gia. Dù sao cháu ngươi cũng không có bị cái gì, xấu mặt một chút mà thôi”.

“Cho nên… bị uy hiếp sao? Xem ra ta đoán đúng”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

Huyền lão lúc này nội tâm cực kỳ chấn động, rõ ràng ông ta gương mặt không bộc lộ cái gì, cũng không hề nói cái gì, hắn làm sao mà biết được?!

Lạc Cảnh Thiên cười cười, thật cho rằng Chân Giải Chi Nhãn đọc không ra ý nghĩ của ngươi? Trước đó có lẽ thế, nhưng nơi này là địa bàn của ta. Muốn biết ngươi nghĩ gì… ha ha, đơn giản như cơm bữa mà thôi.

Lạc Cảnh Thiên nói tiếp.

“Ta tự hỏi, tại sao ngươi lại ngăn hai vị tiểu thư Mã gia tới đây đâu. Nơi này… có bí mật của ngươi thiết kế Mã Anh Kiệt? Xem ra lại phải tốn ít thời gian tìm rồi”.

“Ha ha ha, ngươi là muốn để ta tự thú nhận, sau đó nói cho Mã gia? Sau đó dựa vào đó để Mã gia không cùng ngươi ghi thù? Đừng uổng công vô ích, muốn hại ta cũng không dễ như vậy đâu”. Huyền lão cười lớn nói.

“Ngươi nghĩ nhiều, ngươi không sống ra khỏi đây được đâu. Còn nữa, ta đều cùng ngũ đại Tinh Quốc gây hấn, sẽ ngại một cái Mã gia? Ha ha”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên đưa tay lên nhẹ búng một cái, dưới chân Huyền lão đột nhiên rung chuyển dữ dội.

“Ngươi... ngươi làm cái gì? Ngươi rốt cuộc làm cái gì?”. Huyền lão hoảng hốt kêu lên.

“Bên dưới có mười cái khôi lỗi cao đẳng thú, mỗi cái đều là cửu giai nhất đoạn, ngươi giết một cái, nó sẽ tái sinh, thực lực sẽ tăng lên nhị đoạn. Cứ thế đến cho khi ngươi chết, một loại khác, cứ mỗi năm phút thực lực của chúng cũng sẽ tăng lên một đoạn, cho nên... ngươi từ từ chơi, chúng ta còn nhiều thời gian”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

Ầm!

Mặt đất trong nháy mắt biến thành một cái động không đáy đem Huyền lão hút vào bên trong.

“Ngươi muốn giể ông ta?”. Diệp Tiểu Du kinh ngạc hỏi, đây không phải là muốn mạng người sao?!

“Không có, đùa hắn chơi, chỉ là ảo cảnh mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên cười đáp.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.