“Các ngươi… đang… đang làm cái gì?”. Âm thanh yếu ớt của Mã Nhất Minh ở phía sau vang lên.
Lạc Cảnh Thiên không nói lời nào, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Tiểu Du, Diệp Tiểu Du đi tới đem Mã Nhất Minh kéo lên, kéo hắn tới một bên. Lạc Cảnh Thiên cánh tay vung lên, hình ảnh nơi Huyền lão rơi vào xuất hiện trước mặt hắn.
Sau đó…
Cũng không có sau đó, Huyền lão rơi vào một ảo trận cực mạnh, bên trong nói ra tất cả mọi thứ, đều bị Mã Nhất Minh nghe thấy hết.
Lạc Cảnh Thiên cùng Diệp Tiểu Du mang hắn ném ra khỏi Tử Địa, về phần sống hay chết liền mặc kệ. Dù sao người Mã gia cũng biết cách kêu gọi viện trợ, không cần họ phải quan tâm.
Về phần những người khác, không có ai sống rời khỏi nơi này.
…
“Đi rồi chưa?”. Diệp Tiểu Du thấp giọng hỏi.
“Ngươi sẽ không tự nhìn?”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
Đại tỷ, tốt xấu ngươi cũng là bát giai đỉnh phong, cần hỏi một tên thất giai nhất đoạn như ta sao?!
“Ta lại không có cảm quan biến thái như ngươi”. Diệp Tiểu Du bĩu môi nói.
“… Tốt, đứng lên đi, chúng đã đi”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ đáp.
Hai người họ vừa mới lẩn tránh một đám cao đẳng thú đi ngang qua, kể từ lúc rời khỏi Tử Địa đến bây giờ đã qua năm ngày. Mà nơi họ muốn tới cách nơi này cực kỳ xa, nếu như toàn lực lên đường cũng phải mất tới vài tháng mới tới nơi.
“Chờ đã!”. Ngay lúc này, Diệp Tiểu Du đột nhiên lên tiếng ngăn lại.
“Thế nào?”.
“Ta giống như nghe thấy tiếng động, giống như là nhân loại”. Diệp Tiểu Du nhíu mày nói.
“Không đúng chứ? Nơi khỉ ho cò gáy này sẽ nhân loại?”. Nơi này khắp nơi đều là rừng rậm, ngay cả một bóng người cũng không có, càng là nơi cho cao đẳng thú ẩn thân, sẽ có người ở đây?!
“Cảm quan của ngươi mạnh chỉ là ở dấu hiệu sinh mạng thể, nhưng đừng quên ta nhưng là bát giai đỉnh phong, lỗ tai cực kỳ nhạy bén”. Diệp Tiểu Du đáp.
Diệp Tiểu Du nhẹ gật đầu rồi dẫn đường, hai người tốc độ lao nhanh về một phía, khoảng năm phút sau, Diệp Tiểu Du dừng lại, ra hiệu cho Lạc Cảnh Thiên hạ nhẹ bước chân.
Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng nghe được động tĩnh, giống như có người đang đánh nhau.
Đưa mắt cẩn thận quan sát có thể thấy được từng đạo tàn ảnh đang không ngừng va chạm, tiếng binh khí chạm nhau vang lên âm thanh đặc trưng. Cả hai người Lạc Cảnh Thiên cùng Diệp Tiểu Du lặng lẽ quan sát ở cách đó khá xa.
Nhìn kỹ có thể thấy được, đây là hai nhóm người khác nhau, thực lực đều thuộc cấp bậc cửu giai trở lên.
“Là đám người Hắc Phong”. Diệp Tiểu Du trầm giọng nói.
“Ngươi xác định?”.
“Đúng, trong đó có khá nhiều người ta biết. Còn đối địch với họ hẳn là người của ngũ đại Tinh Quốc, hẳn là Bình Minh Đế Quốc”. Diệp Tiểu Du nói.
Bình Minh Đế Quốc sao?!
Lạc Cảnh Thiên thầm nghĩ, sau đó lại nhẹ lắc đầu. Nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng không phải một người cha tốt a. Không biết tiểu Giai hiện tại thế nào rồi.
“Nhìn tình hình này, hẳn là đám người Hắc Phong chiếm ưu thế, tiếp bptBD tục kéo dài e rằng đám người Bình Minh Đế Quốc đều phải chết”. Diệp Tiểu Du nói.
“Ngươi muốn nhúng tay?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Ta cũng không có rảnh rỗi tới mức đó, lại nói, đám người kia đều là cửu giai, ta muốn nhúng tay cũng không được”. Diệp Tiểu Du trừng mắt nói.
“Ha ha, thực lực mặc dù không được, nhưng ai nói với ngươi chúng ta muốn động thủ?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
“Cho nên?”.
“Động não a, nơi này nhiều cao đẳng thú như vậy, kéo chúng tôi không phải được? Con đường này là đường ra duy nhất, nếu cứ để chúng chiến đấu, chúng ta sớm muộn cũng bại lộ”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Ngươi định làm thế nào?”. Diệp Tiểu Du hiếu kỳ hỏi.
Lạc Cảnh Thiên không đáp, chỉ nhìn nàng cười cười không nói.
Diệp Tiểu Du bỗng nhiên có dự caem không tốt...
...
“Cứu mạng a!”.
Ngay khi đám người kia chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, đột nhiên có một âm thanh nữ tử vang lên hấp dẫn lấy sự chú ý của họ.
Vô tình nhìn qua, cả đám đều ngây ra như phỗng, bởi vì có một nữ tử rất xinh đẹp lao ra, phía sau là mấy con cao đẳng thú cửu giai đuổi giết.
Nhưng trọng điểm không phải cái này, mà là nữ tử kia trên thân lại có nhiều vết rách, quần áo hở nhiều chỗ, nhất lên phía trên, nữ tử kia một tay kéo lấy vạt áo che ngực, một tay khác thì ôm lấy áo bên eo chạy thục mạng.
Người này chính là Diệp Tiểu Du.
Lạc Cảnh Thiên thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm. Hắn mặc dù nói để nàng kéo đám cao đẳng thú tới, nhưng nhìn bộ dạng này...
Đại tỷ, ngươi là dùng mỹ nhân kế dụ chúng tới sao?!
Lão thiên, nếu không phải phía sau ngươi là một đám cao đẳng thú đuổi theo, ta đều cho rằng ngươi bị một đám nam nhân đuổi theo muốn cường bạo đó a.
Thật sự là... không dám nhùn thẳng, dinh dưỡng theo không kịp a. Tội lỗi, tội lỗi...
Nếu Diệp Tiểu Du biết ý nghĩ của hắn lúc này, nhất định sẽ đè hắn ra đánh một trận. Ta mẹ nó cố ý làm như vậy là để hấp dẫn sự chú ý của đám người kia, ngươi cho rằng dáng người của ta là giữ chơi sao?!
Nam nhân các ngươi trong đầu nghĩ gì ra còn không biết? Nếu bình thường chạy qua ai sẽ quản ngươi? Nói không chừng còn cho ngươi một đao đâu.
Nàng hiện tại có chút hối hận, lại vì một tia Hỗn Độn Lực mà đi làm chuyện ngu xuẩn này. Nếu như chẳng may đám người kia muốn làm gì nàng thì phải làm sao?!
Có điều nàng nghĩ nhiều, đây là cao đẳng thú, không phải nhân loại. Gặp phải cao đẳng thú ai sẽ quản ngươi dáng người đẹp hay không.
Thấy được cao đẳng thú dán gười vội vàng lùi lại ẩn nấp.
“Không muốn! Cứu mang a”.
Diệp Tiểu Du âm thanh thảm thiết vang lên, nhắm ngày về phía đám người Hắc Phong lao tới.
Thấy vậy, Lạc Cảnh Thiên kém chút liền bật cười. Không nghĩ tới nữ nhân này lại dùng biện pháp này, ngươi làm vậy không phải là hại chết họ sao? Ta chỉ muốn nói: làm tốt lắm.
Nhìn thấy vậy, đám người kia biến sắc, không ai nghĩ tới Diệp Tiểu Du lại sẽ nhắm về phía bọn họ nhất thời họ đối với Diệp Tiểu Du hận nghiến rắng nhưng lúc này, cao đẳng thú đã tới.
“Đáng chết, giết!”.
Một tên trong đám người Hắc Phong thấp giọng khẽ quát, ngay lập tức, những người còn lại đồng loạt rút vũ khí lao lên.
Về phần Diệp Tiểu Du, nàng lúc này sớm đã làm theo cách của Lạc Cảnh Thiên, tìm một chỗ trốn. Bởi vì kế tiếp, sẽ tới lượt Lạc Cảnh Thiên xuất thủ.
Lạc Cảnh Thiên lấy ra Bạch Cốt Tiêu, sau đó bắt đầu thổi.
Hắn cũng không có ý định tấn công, dù sao thực lực của hắn là quá thấp. Hắn muốn chính là... đem âm thanh chiến đấu khuếch đại ra hàng trăm lần để kéo thêm càng nhiều cao đẳng thú khác tới.
Không có ai phát hiện hắn, cũng không có ai nghe được âm thanh gì, bởi vì Lạc Cảnh Thiên áp dụng loại âm thanh cực kỳ thần bí, nhân loại là không nghe được loại âm thanh này.
Đúng như hắn nghĩ, không quá năm phút liền có rất nhiều cao đẳng thú kéo tới. Lạc Cảnh Thiên trong nháy mắt dừng lại, sau đó ẩn vào trong không gian kính lao đi.
Lúc này đám người kia đang bận bảo vệ tính mạng, dù có bị phát hiện cũng không có chuyện gì.
Đám cao đẳng thú kéo tới khiến đám người của Bình Minh Đế Quốc không thể không tham gia chiến đấu. Dù sao, cao đẳng thú thật sự nhiều lắm, muốn chạy cũng không được, lại thêm... trong tay đám người Hắc Phong còn giữ đồ của họ đâu.
Tìm tới nơi Diệp Tiểu Du ẩn nấp, nhưng ngay lúc này, Diệp Tiểu Du đột nhiên xuất thủ.
“Là ta!”. Lạc Cảnh Thiên vội kêu lên.
Bàn tay Diệp Tiểu Du dừng lại cách người hắn chỉ có vài cm, thật sự đem hắn dọa cho giật cả mình. Nếu thật sự bị nàng một chưởng đánh chết, thật sự quá oan uổng.
“Ngươi tới cũng không kít một tiếng? Ta còn tưởng là cao đẳng thú đâu”. Diệp Tiểu Du thở phào nói.
Nhưng mà lúc này nàng phát hiện Lạc Cảnh Thiên ánh mắt lại nhìn xuống... ngực nàng. Diệp Tiểu Du mới nhớ tới mình quên chưa có đổi lại quần áo.
“Ngươi nhìn cái gì!”. Diệp Tiểu Du đưa tay lên che lại nhực hung tựng nói.
“... Không có gì”. Lạc Cảnh Thiên quay đầu đi chỗ khác làm như không thấy nói. Nhưng trong đầu lại nghĩ tới cảnh vừa rồi.
Mẹ nó, nữ nhân này ra ngoài không mặc áo trong sao? Thật lớn a...
Nhing điệu bộ của Lạc Cảnh Thiên, Diệp Tiểu Du bất lực trừng mắt, sau đó vội vàng lấy ra một cái áo choàng lớn mặc vào. Nàng cũng không dám ở trước mặt hắn thay quần áo.
Có trời mới biết hắn sẽ làm gì, mặc dù nàng thừa sức đem mắt hắn móc ra, nhưng cũng không muốn để hắn chiếm tiện nghi như vậy.
“... Cần thiết không?”. Thấy Diệp Tiểu Du đem thân mình bao kín mít, Lạc Cảnh Thiên khoé miệng giật giật nói.
“Ngươi còn muốn nhìn?”. Diệp Tiểu Du híp mắt lại hỏi.
“Cũng không phải không được”.
“Ha ha”. Diệp Tiểu Du cười lạnh, đang muốn nói gì thì lại phát hiện Lạc Cảnh Thiên vẻ mặt trở lên nghiêm túc.
Nàng hiếu kỳ nhìn qua, sau đó ánh mắt trừng lớn. Bởi vì nàng thấy được, đám người này lại bắt đầu nghiền ép cao đẳng thú?!
Đùa ta đi.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau chạy”. Lạc Cảnh Thiên khẽ quát.
Diệp Tiểu Du ngẩn ra trong giây lát, sau đó lập tức nghe theo.
Vừa mới nàng quấy rối đám người này, kéo theo cao đẳng thú tới ném cho họ rồi chạy. Có trời mới biết họ bắt được sẽ làm gì nàng.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc