Lạc Cảnh Thiên lúc này nào còn tâm tư đi quản đám người kia, để chúng tự sinh tự diệt liền tốt, hắn quay người, cùng Diệp Tiểu Du đi tới một thông đạo gần đó.
Rất nhanh, cả hai người liền đi xuống căn phòng mà Lạc Cảnh Thiên giấu những số trứng còn lại. Vừa đi vào liền ngửi thấy một mùi rất khó chịu, có lẽ là từ số trứng kia phát ra.
Mà lúc này, trên mặt đất, Hắc Phong nằm đó bất động, vẫn chưa chết, dù sao cửu giai cường giả sinh mệnh lực nhưng là rất ngoan cường. Nhìn thấy hai người Lạc Cảnh Thiên cùng Diệp Tiểu Du đi vào, hắn ánh mắt hiện lên hận ý, nhưng đáng tiếc, thân thể lúc này lại không có cách nào hoạt động, chỉ có thể dùng miệng lưỡi công kích.
“Các ngươi… đáng chết!”.
“Ai u, xem ai đây? Không phải là Hắc Phong sao? Nghe tên liền khiến người ta sợ mất mật, làm sao lại rơi vào tình trạng này đâu?”. Diệp Tiểu Du cười hắc hắc đi tới nhìn xuống nói.
“Tiện… nữ!”. Hắc Phong nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ.
Bốp!
Diệp Tiểu Du không nói hai lời, trực tiếp một tát đánh tới.
“Ngươi nghĩ mình còn là Hắc Phong trước kia? Linh Tâm bị mất, muốn tự sát cũng làm không được. A… ta quên ngươi còn nói được, nếu không ngươi thử cắn lưỡi một chút, tránh cho chịu đau khổ xác thịt?”. Diệp Tiểu Du cười nhạt nói.
“Được rồi, hắn còn chưa chết được. Chờ một chút ngươi lại động thủ”. Lạc Cảnh Thiên nói xong liền đi tới ngồi xổm xuống.
Ma lực trong tay bắn ra rơi vào trên ngực Hắc Phong.
Lạc Cảnh Thiên không đoái hoài tới hắn, hắn tập trung tinh thần vận dụng ma lực đem một ít chất lỏng màu đen trên vết thương của Hắc Phong nâng lên. Sau đó, Chân Giải Chi Nhãn phát động…
“Ra là thế”. Lạc Cảnh Thiên lẩm bẩm nói.
“Ngươi nhìn ra cái gì?!”. Diệp Tiểu Du tò mò hỏi.
“Còn chưa kết luận được, ngươi chờ một chút”. Lạc Cảnh Thiên nói xong liền đứng dậy, đi về phía đống trứng kia.
Hắn đem một quả lấy ra, sau đó dùng lực đập mạnh vào trên vỏ trứng. Đúng như hắn nghĩ, quả trứng rất nhanh liền nứt ra, từ bên trong, cao đẳng thú lao ra nhào về phía của hắn.
Lạc Cảnh Thiên híp mắt lại, vận dụng ma lực tóm lấy nó, nhưng mà làm hắn không nghĩ tới là, con cao đẳng thú kia lại dùng miệng mình cắn nuốt lấy ma lực của hắn.
Xẹt!
Diệp Tiểu Du đột nhiên xuất thủ, một kiếm chém đôi nó ra.
“Ngươi làm gì?!”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.
“Cứu ngươi, ngươi không thấy được kết cục của hắn?”.
“Yên nào. Ta tự có biện pháp”.
Nói xong, Lạc Cảnh Thiên lại lấy một quả trứng khác ra, lập lại một lần như trước. Lần này hắn không có vận dụng ma lực khống chế nó, mặc kệ cho nó tự do hành động.
Con cao đẳng thú kia lần nữa lao về phía hắn, có điều khi lao lên một nửa nó liền dừng lại, đầu quay ngoắt về phía Diệp Tiểu Du.
“Đem linh lực thu lại”. Lạc Cảnh Thiên khẽ nói.
Diệp Tiểu Du nghe vậy, do dự trong chốc lát liền làm theo, nhưng vì an toàn, nàng liền vội lùi lại phía sau Lạc Cảnh Thiên. Con cao đẳng thú kia đưa mũi lên ngửi ngửi trong không khí, sau đó nó quay lại trong quả trứng, bắt đầu hấp thu chất dịch bên trong.
Xẹt!
Ngay lúc này, Lạc Cảnh Thiên liền vận dụng ma lực đem nó bóp chết.
“Ngươi… rốt cuộc đang làm gì?”. Diệp Tiểu Du không hiểu nói, nàng nhìn nãy giờ cũng không biết Lạc Cảnh Thiên đang làm cái gì.
Nhưng mà, Lạc Cảnh Thiên không có đáp, hắn đi tới bên cái xác con cao đẳng thú kia, vận dụng ma lực đem miệng nó mở ra, một lát sau hắn liền đứng dậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
“Xem như biết được thứ này là gì”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Có ý gì?!”.
“Cao đẳng thú… thứ này vừa sinh ra mặc dù không có sức chiến đấu, nhưng mà có thể cắn thủng ngực cường giả cửu giai, thực tế không phải do lực lượng của nó, mà là chất dịch màu đen này”. Lạc Cảnh Thiên chỉ vào bên trong quả trứng nói.
“Thứ này không phải giúp chúng nó tăng lên cấp bậc sao? Còn có tác dụng cường hóa răng nanh?”. Diệp Tiểu Du nhíu mày hỏi.
“Không, thực tế, chất dịch này không chỉ là giúp tăng lên thực lực của cao đẳng thú, mà nó còn là một loại chất độc. Ngươi thấy được vừa mới nó đem ma lực ta dùng ra cắn nuốt chứ? Chính vì thứ này cho nó năng lực thôn phệ mọi thứ năng lượng”.
“Hơn nữa bản thân nó sức tiến hóa cũng siêu cường, vì thế mới không bị chất độc này ảnh hưởng. Nhưng nếu như chất độc này dính vào người, kết quả liền giống như hắn, không có bất kỳ năng lực hành động nào”.
“Đây cũng xem như năng lực thiên bẩm, hay nói đúng hơn là khả năng bảo vệ tính mạng trời sinh của chúng. Vừa mới ta kêu ngươi thu lại linh lực là vì chúng có khả năng cảm nhận năng lượng rất mạnh, nhưng vẻn vẹn là mạnh mà thôi”.
“Nếu như ẩn dấu đi, chúng liền mất đi cảnh giác với chúng ta. Hay nói đúng ra, chúng bị mù, chỉ có giác quan cảm nhận năng lượng. Cho tới khi hấp thu sạch sẽ chất dịch bên trong quả trứng, chúng mới tiến hóa hoàn toàn”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Ngươi làm tất cả những thứ này chỉ vì để biết được những thứ đó?”. Diệp Tiểu Du khó hiểu hỏi.
“Không, ta đang nghĩ… nếu như nhân loại hấp thụ những thứ này thì sẽ phát sinh ra tác dụng gì đâu”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
Diệp Tiểu Du: !!!
Nàng bị ngôn luận của hắn làm chấn kinh.
Mặc dù nàng biết, hắn muốn dùng những người kia thử nghiệm, nhưng mà… dù là kẻ địch, giết liền xong rồi, cần thiết làm như vậy hay không? Thật sự có chút… vô nhân đạo.
“Cái này… có phải hay không có chút quá?”. Diệp Tiểu Du thấp giọng hỏi.
“Quá đáng? Ngươi lúc nào trở lên nhân từ như vậy? A Tỳ Y Na cũng không phải loại hiền lành gì, ngươi hẳn là biết điều đó”. Lạc Cảnh Thiên buồn cười nói.
“Ta biết, nhưng mà…”.
“Cũng không phải để cho ngươi làm, ngươi lo lắng cái gì? Lại nói, thứ này mặc dù là chất độc, nhưng cũng không có gây hại cho nhân loại, nhiều lắm liền khiến họ bất động, không cách nào vận dụng sức mạnh tự vệ mà thôi”.
“Nhiều lắm là có chút ác tâm, dù sao uống thứ này cũng là một loại khảo nghiệm tâm lý. Nếu không phải ta biết ngươi sở hữu ký ức của A Tỳ Y Na, ta còn nghĩ rằng ngươi là một cái Thánh Mẫu đâu”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
“Thánh Mẫu? Đó là cái gì? Mẹ của một vị thánh?”. Diệp Tiểu Du khó hiểu hỏi.
“Không hiểu coi như xong”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
Dù sao đây là vũ trụ, không phải Thiên Linh Đại Lục, dù cho là Thiên Linh Đại Lục, sợ rằng hiện tại cũng không có người biết được ‘Thánh Mẫu’ là cái gì đi.
Đương nhiên, hắn nói không phải là loại thánh mẫu kia, mà là… quên đi.
Lạc Cảnh Thiên vận dụng ma lực, đem một ít chất dịch trong quả trứng lấy ra, sau đó đi về phía Hắc Phong.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Tránh xa ta ra!”. Hắc Phong hoảng sợ kêu lên.
“Yên nào, đừng kêu lớn như vậy, người khác còn cho rằng ta muốn làm gì ngươi đâu. Dù sao ta cũng không có ‘đam mê đặc biệt’, cho nên, ngậm miệng a. Nếu không ta dùng xác cao đẳng thú nhét vào miệng ngươi cho đỡ ồn ào đấy”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
Sau đó, hắn một tay nắm lấy miệng Hắc Phong, tay còn lại đem chất dịch kia đổ vào.
Ọc ọc!
Hắc Phong bị cưỡng ép rót vào chất dịch, dù sao nếu không nuốt xuống, hắn sẽ bị tươi sống sặc chết.
Lạc Cảnh Thiên dứng lên, vận dụng Chân Giải Chi Nhãn chuyên chú quan sát. Dưới tác dụng của Chân Giải Chi Nhãn, hắn có thể thấy được rất rõ ràng chất dịch kia đối với cơ thể Hắc Phong biến hóa ra sao.
Xương cốt của Hắc Phong bị thẩm thấu, chất dịch kia xâm nhập vào cốt tủy, từ bên trong bắt đầu cải tạo thân thể Hắc Phong. Mà Hắc Phong lúc này thân thể bắt đầu dãy giụa kịch liệt, Lạc Cảnh Thiên có chút kinh ngạc, chẳng lẽ là phản ứng của cơ bắp? Vẫn là chất dịch kia đem thân thể Hắc Phong cải tạo có thể miễn nhiệm độc dược?!
Phốc!
Trước ngực Hắc Phong, nơi Linh Tâm bị móc ra kia, chất dịch đen kia đột nhiên chui ra, nó giống như có sinh mạng, từ dạng chất lỏng bắt đầu hình thành thực thể.
Ọe!
Diệp Tiểu Du nhịn không nổi trực tiếp phun ra.
Thật sự là quá ác tâm!
Quá ghê tởm!
Lạc Cảnh Thiên cũng biến sắc, vội vàng đi tới, khống chế ma lực, len lỏi vào mọi ngóc ngách thân thể của Hắc Phong đem chất dịch đen kia triệt để móc ra.
Mẹ nó, tính sai!
Thứ đáng chết này vốn chẳng phải chất dịch gì, mà là… cao đẳng thú.
Lạc Cảnh Thiên triệt để bị đám cao đẳng thú này ác tâm tới. Sau khi móc đống dịch đó ra, hắn liền phất tay đem nó ném vào trong quả trứng kia, sau đó mới nhịn xuống buồn nôn thở ra một hơi.
Mà Hắc Phong lúc này, sinh mệnh chỉ còn lại một tia cuối cùng.
“Ngươi động thủ đi”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.
Diệp Tiểu Du không nói hai lời, trực tiếp đi tới một kiếm đem đầu hắn cắt đứt, sau đó mới quay qua nhìn Lạc Cảnh Thiên khó chịu nói.
“Thứ kia rốt cuộc là cái gì?”.
“Nếu ta đoán không lầm, những ioRuv thứ kia tất cả đều là cao đẳng thú, rất nhỏ, chỉ cỡ khoảng một con kiến được bao bọc bởi một tầng chất lỏng hòa vào với nhau”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ý ngươi là…”. Diệp Tiểu Du như nghĩ ra cái gì, một mặt kinh hãi nhìn hắn.
“…Ngươi nghĩ không sai, chính là loại kia… ngươi hiểu, là cái thứ chất lỏng của nam nhân khi cùng nữ nhân làm… sau đó bắn ra”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ọe!”.
Diệp Tiểu Du lần nữa nhịn không được phun ra.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc