Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 502: Đường Kiêu, phát hiện căn cứ



(Tks Nguyễn Thị Bình đã tặng kẹo, tết phải dọn nhà nên k thêm chương được)

“Mặc dù giết các ngươi tốn chút sức lực, nhưng dù sao hiện tại Hắc Lang cũng đã ‘hoàn lương’, chém chém giết giết mãi cũng không ổn, nhưng mà đâu, ai bảo các ngươi chọc nàng, còn dám động thủ”.

“Như vậy cho các ngươi lựa chọn, gia nhập vào Hắc Lang, chuyện này coi như qua. Hoặc là ta đem các ngươi mỗi người đều lột da, mặc dù có chút đau, nhưng chắc chắn sẽ không chết”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

“Cái đó... không gia nhập vào có được không?”.

“Ha ha, tốt thôi. Động thủ”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

“Đừng đừng đừng. Đại ca, chúng ta gia nhập, chỉ cần các ngươi không ép chúng ta làm chuyện thương thiên hại lý, như vậy chúng ta liền nghe theo”. Tên kia vội nói, những người khác cũng đồng thời đáp lại.

“Ha ha, nói mồm vô ích, ký khế ước linh hồn a”. Lạc Cảnh Thiên tay vung lên, năm tấm khế ước linh hồn xuất hiện rơi vào trước mặt đám người.

Đám người do dự đôi chút, gia nhập vào Hắc Lang cũng không phải chuyện gì xấu, theo họ biết Hắc Lang đã trở thành một thế lực khá nổi danh, sự tích của họ kể mãi cũng không hết.

Từ tinh tặc biến thành công dân đế quốc, đây có thể nói là vô cùng thần kỳ. Lại thêm danh tiếng Độc Lang vẫn rất nổi, sau này có thể dùng đó kêu gọi người khác gia nhập. Tiền cảnh vô cùng khả quan, mặc dù phong cách hành xử có chút… thô bạo, nhưng mà tối thiểu nhất đây là đám tinh tặc duy nhất được đế quốc thừa nhận.

Đám người sau khi suy nghĩ một chút liền ký khế ước linh hồn, dù sao cũng không phải bắt buộc bán mạng cái gì, chỉ cần không phản bội cùng làm hại thành viên khác, tất cả đều dễ nói.

Tên ở dưới hố ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, hắn ký vào khế ước linh hồn rồi nói.

“Ta hiện tại có thể đi lên chưa?”.

“Lên đi”. Lạc Cảnh Thiên nhìn xem khế ước gật gù nói.

Tên kia nghe vậy leo lên, ngay khi hắn vừa đi lên, một tay nắm lấy Lạc Cảnh Thiên kéo xuống, đem Lạc Cảnh Thiên đẩy xuống hố. Đám người trố mắt ra nhìn, đây là chuyện thế nào? Không phải đều đã thành người mình rồi sao?!

“Hắc hắc, Độc Lang lão đại, mặc dù ngươi là lão đại, nhưng muốn để ta phục tùng cũng phải có bản lĩnh thực sự. Chỉ cần ngươi có thể đi lên mà không sử dụng ma pháp, ta xem như phục ngươi”. Tên cười đứng trên miệng hố cười nói.

Bối Nhĩ Tư cùng Ngọc La Sát gương mặt cổ quái, tên tiểu tử này… thật sự là gan lớn a.

“Ngươi xác định?”. Lạc Cảnh Thiên ngẩng đầu mỉm cười hỏi.

“Đương nhiên, ta Đường Kiêu nói lời giữ lời”.

“Đường Kiêu đúng không? Ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói, cũng đừng bảo ta bức ép ngươi”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

Ngay sau đó, thân thể hắn từ từ bay lên, chỉ mất vài giây liền đứng trên miệng hố, đối mặt với Đường Kiêu trố mắt ra nhìn, hắn chỉ cười nhẹ nói.

“Hiện tại thế nào?”.

“Ông trời a. Lão… lão đại ngươi làm sao có thể bay? Cái này không khoa học”. Đường Kiêu kinh hãi kêu lên.

Lạc Cảnh Thiên cười cười nhìn hắn, Đường Kiêu nói ra lời kia, đơn thuần chính là muốn trả thù. Chỉ cần hắn theo lẽ thường đi lên, tuyệt đối sẽ bị con hàng này đạp xuống. Nhưng hắn bay lên, Đường Kiêu thấy vậy liền ngay cả bản năng phản ứng cũng biến mất nói gì tới giở trò?!

“Liền trí thông minh này? Ngươi cho rằng ta nhìn không ra tâm tư của ngươi? Nhớ kỹ lời ngươi nói, từ hôm nay trở đi, ngươi liền trở thành thủ hạ của Ngọc La Sát, nàng nói gì ngươi làm nấy, hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Sau đó tay đưa lên nhẹ vẩy một cái, xung quanh tất cả đều trở lại như lúc ban đầu.

Đường Kiêu nghe vậy, ánh mắt vô thức nhìn qua Ngọc La Sát, thấy nàng đang cười lạnh nhìn mình, hắn nhịn không được rùng mình một cái.

“Cái… cái đó… lão đại, có thể hay không…”.

“Không thể. Nam tử hán đại trượng phu, nói lời giữ lời. Đương nhiên ngươi muốn nuốt lời cũng không phải không được”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Thật sự?!”.

“Đương nhiên, chỉ cần ngươi đem thứ dưới đũng quần cắt ta liền xem như lời nói trước đó của ngươi là đánh rắm”.

“Ta… hay là thôi đi. Ta nghe còn không được sao”. Đường Kiêu buồn bực nói, nghĩ tới Ngọc La Sát tương lai sẽ làm gì quá đáng với mình, hắn nhịn không được lạnh cả sống lưng.

Đây chính là đại danh đỉnh đỉnh Ngọc La Sát a.

Nàng sẽ không phải muốn cạo chết ta chứ?!

Ầm!

Ngay lúc này, một âm thanh bén nhọn vang lên mang theo tiếng nổ cùng đổ nát của đại địa, cả đám nhất thời biến sắc.

“Vết nứt không gian bạo động, mau rời đi”. Lạc Cảnh Thiên khẽ quát, ngay sau đó hắn liền đưa tay ôm lấy Ngọc La Sát chạy trốn, đám người cũng không do dự gì đuổi theo sau.

Mà phía sau họ, vết nứt không gian hình thành, mặt đất bị một đạo lỗ đen hút vào, chỉ trong vài giây liền đem diện tích xung quanh hút sạch sẽ. Đám người Lạc Cảnh Thiên dốc hết toàn lực lao ra.

Cả đám điên cuồng chạy, vết nứt không gian phía sau càng lúc càng bạo tạc, lan rộng ra xung quanh với tốc độ nhanh chóng mặt.

Lạc Cảnh Thiên cõng Ngọc La Sát chạy, mồ hôi đổ ra đầy lưng. Hắn có thể cảm nhận được phía sau lực lượng khủng bố của vết nứt không gian truyền tới.

Tất cả đều liều mạng chạy, không quản trước mặt có đường hay không, cả đám dốc hết toàn lực chạy, qua vài phút, tất cả đều nhảy xuống một cái vách núi mới có thể vượt qua vết nứt không gian.

Vách núi này không phải rất cao, chỉ có vài trăm mét. Lạc Cảnh Thiên quay đầu, thấy vết nứt không gian đã tiêu biến, hắn mới thở nhẹ ra một hơi. Sau đó một tay giữ chặt Ngọc La Sát, tay còn lại vung vẩy trên không, một tấm thảm năng lượng xuất hiện dưới chân họ đem tốc độ họ làm chậm lại.

Có nơi đặt chân làm điểm trụ, đám người cũng nhẹ thở ra một hơi.

“Sắp đến đáy, tất cả cẩn thận một chút”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.

Đám người nhìn xuống, thấy được đáy vực, tất cả đều treo lên tinh thần duy trì tỉnh táo. Rất nhanh, tất cả đều nhẹ nhàng rơi xuống đất, không có ai bị thương cả.

“Không sao chứ?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Ngọc La Sát hỏi.

“Không sao, có thể buông ta ra được rồi”. Ngọc La Sát bình tĩnh đáp.

“... Hắc, thật đúng là”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

Ngọc La Sát cái gì cũng tốt, chính là quá lạnh. Nếu không phải hắn biết rõ tính cách của nàng, sợ rằng một câu kia liền sẽ dẫn tới hiểu lầm lớn. Hắn cũng không phải muốn chiếm tiện nghi của nàng, nhưng người khác nhìn vào, lại thêm câu nói kia của nàng thì ai lại không nghĩ tới điểm này đâu?!

Đem Ngọc La Sát buông ra, Lạc Cảnh Thiên nhìn xung quanh, nơi này là một khu rừng, không tính là lớn, ngược lại là khá nhỏ, khắp nơi đều là cây cối bao phủ. Có điều một giây sau, ánh mắt hắn liền co rụt lại. Bởi vì hắn thấy được một toà kiến trúc khá lớn cách đó không xa.

“Kia là... căn cứ?”. Lạc Cảnh Thiên bật thốt.

Đám người đồng loạt nhìn qua, họ cũng thấy được, cả đám nhất thời hưng phấn lên.

“Ha ha, quá tốt rỗi, không ngờ căn cứ lại xây dựng ở nơi này a”. Bối Nhĩ Tư kinh hỉ nói.

“Mau đi”. Đường Kiêu gấp gáp nói.

Thế là đám người bắt đầu chạy về phía đó. Rất nhanh cả đám đều rơi khỏi rừng cây, trước mặt họ là một vách núi treo veo, có một cái thách nước cực lớn ở bên cạnh không ngừng đổ xuống dưới.

Bên cạnh là một toà căn cứ được xây dựng liền với cấu trúc của tháp nước vô cùng hoàn mỹ. Nhất là Lạc Cảnh Thiên còn thấy được, toà căn cứ này không đơn giản chút nào, hẳn là có đại năng xuất thủ, nếu không muốn xây dựng nó là hoàn toàn không có khả năng.


Nhìn bộ dáng, có vẻ như chưa có ai đi vào chỗ này.

“ Đi, thăm dò một chút xung quanh xem có người tới qua hay không. Lạc Cảnh Thiên nói.

Phân phó xong, Lạc Cảnh Thiên liền để vài người đi xem xét jWUkf xung quanh, hắn cùng Ngọc La Sát đi vào bên trong căn cứ.

Nơi này hết thảy có 50 cái phòng nhỏ. Bên trong căn cứ hiện tại không có ai, cũng đúng. Dù sao hiện tại mới chỉ vừa hạ xuống không lâu, làm sao sẽ có người nhanh chóng tìm được nơi này chứ.

“Lão đại, ngươi nhìn bên kia”. Ngọc La Sát nhíu mày chỉ về phía trước. Lạc Cảnh Thiên quay qua, hắn thấy được phía đó một tấm bảng lớn, bên trên treo lấy rất nhiều chìa khoá phòng.

Mỗi cái chìa khoá là đánh dấu một cái căn phòng, trên tấm bảng không có bất kỳ dấu vết nào cả. Ngược lại lại thấy được không có thiếu một cái nào.

Lạc Cảnh Thiên đi tới, ngay lúc này, âm thanh trí năng từ hệ thống không có chút cảm tình nào vang lên.

“Duy trì khoảnh cách năm mét, mỗi người có thể nhận lấy chìa khóa. Chỉ cần chỉ về phía lệnh bài mình cần là được”. Âm thanh máy móc lại vang lên.

Lạc Cảnh Thiên khoé miệng giật giật.

Đây là muốn bức mỗi người họ chỉ được nắm giữ một cái chìa khóa, mà những người khác lại cái gì cũng không có.

(Ps: hôm nay 1c, tổng thiếu 2 chương, nay tết bận dọn nhà k viết nhiều được (°•.•°) )

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.