Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 501: Nhóm người quái dị



“Lão đại, ngươi…”. Mấy tên khác nhìn thấy trên người của tên kia có vết thương liền lên tiếng.

“Đáng chết. Kỹ nữ thối”. Đưa tay sờ lên eo thấy có vết máu, là vừa mới hắn phản ứng nhanh cho nên chỉ sượt qua, chỉ là vết thương ngoài da. Nhưng mà nghĩ tới mình kém chút nữa thì chết, hắn liền nhịn không được bạo tục.

Ngọc La Sát cắn răng lùi lại, nàng vừa mới dùng toàn lực, nhưng do ảnh hưởng bởi vết thương nên chiêu thức bị lạc hướng. Hiện tại nàng phẳng phất cảm thấy cả người đều muốn rã rời.

Nhìn tên kia hùng hổ tiến tới, Ngọc La Sát khẽ cắn môi, nếu như rơi vào tay hắn, nàng bản thân sẽ rất thảm. Nàng không muốn phải rơi vào tình cảnh đó, nàng là ai chứ? Đường đường Ngọc La Sát, người đứng thứ hai Hắc Lăng tinh tặc đoàn, làm sao sẽ chấp nhận loại nhục nhã này vì sống sót? Cho nên nàng hiện tại muốn vận dụng tất cả mọi thứ cùng tên này liều mạng một lần, dù chết cũng phải chết một cách có tôn nghiêm nhất.

Nhưng mà ngay tại lúc này, cả Ngọc La Sát cùng đám người kia đột nhiên dừng lại, bởi vì có người đột nhiên xuất hiện.

Vừa nhìn qua, Ngọc La Sát trong mắt lóe lên tia hi vọng cùng mừng rỡ. Bởi vì người tới chính là Lạc Cảnh Thiên cùng Bối Nhĩ Tư.

“Hắc, vây công người của ta? Thật đúng là đủ can đảm”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh đầy vẻ khiêu khích vang lên.

“Độc… Độc Lang!”.

Vừa nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, đám người nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh. Không trách đám người kia sợ hãi như thế, dù sao danh tiếng của Hắc Lang thật sự quá lớn, nhất là Độc Lang Lạc Cảnh Thiên, thủ đoạn tàn nhẫn, giết người như ngóe.

Nhưng mà lấy lại bình tĩnh, hắn liền nhìn quanh. Sau đó lại nhìn Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

“Độc Lang, chỉ hai người các ngươi? Không có Hắc Lang tinh tặc đoàn, ngươi lại tính là gì? Chỉ là một tên pháp sư lục giai nhị đoạn mà thôi, cũng dám lớn lối như vậy?”.

“Bốn tên kia giao cho ngươi, chỉ cần ngăn chúng lại là được, tên này để ta tới xử lý”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.

“Biết rõ, lão đại”. Bối Nhĩ Tư nở ra nụ cười xinh đẹp nói.

Không phải nàng bành trướng, dù sao đám người kia cũng chỉ là ba tên ngũ đoạn, một tên lục đoạn. Bản thân nàng là lục giai lục đoạn liền có khả năng cùng chúng đánh, càng đừng nói tới Lạc Cảnh Thiên bình thường vẫn huấn luyện hai người các nàng, thực lực không phải rất cao, nhưng mà lực bộc phát cùng kỹ xảo chiến đấu không phải đám gà mờ này có thể sánh.

Đây đều là dùng mạng luyện ra ngoài.

Giết chúng có chút khó khăn, nhưng muốn ngăn cản thì chuyện này quá đơn giản.

Bối Nhĩ Tư nói xong liền lập tức lao lên, đám người kia giật mình, họ không nghĩ tới nàng lại đột nhiên động thủ, vừa định đánh trả thì Lạc Cảnh Thiên tay đã chạm đất, chiến trường bị phân tách ra làm hai.

“Đối thủ của ngươi là ta”. Lạc Cảnh Thiên chậm rãi đi tới nhìn tên kia cười lạnh nói.

“Vậy để ta kiến thức một chút Độc Lang lợi hãi cỡ nào”. Tên cười cằn gằn, lập tức nâng kiếm lao tới.

“Cẩn thận dưới chân”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Ừm?”.

Tên kia đang lao tới hơi ngẩn ra, vô thức nhìn xuống dưới, ngay lập tức, đoạn đường hắn lao tới đột nhiên xuất hiện một khối thạch đem bước chân của hắn ngăn lại.

Ầm!

Một giây sau, tên kia liền bị ngã nhào xuống đất.

“Thật xin lỗi, sợ người đem đá phá hư nên ta đổi lại là một loại nguyên tố thạch, không dùng lực lượng lớn rất khó phá hủy”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Ta xxx con mẹ ngươi!”. Tên kia tức giận xấu hổ lớn tiếng mắng chửi.

Đường đường một cái lục giai lục đoạn, lại bị một hòn đá làm ngã chổng vó, đây nếu truyền ra nhất định sẽ để người khác cười rụng răng. Ngọc La Sát nhịn không được che miệng cười.

Lão đại quả thật quá xấu rồi.

Tên kia đứng lên, lần này hắn học không, không còn như trước mà mở ra linh lực phòng hộ xung quanh lao tới. Hắn còn không tin Lạc Cảnh Thiên có thể IIGatH lại dùng biện pháp này chơi hắn.

Có điều, hắn đánh giá thấp Lạc Cảnh Thiên, Lạc Cảnh Thiên tâm tình hiện tại khá tốt, cho nên hắn nổi lên tâm muốn chơi, hơn nữa tên này tốc độ mặc dù nhanh, nhưng không có vượt qua khả năng quan sát của hắn, bởi vì trước đó hắn vừa bước vào lục giai tam đoạn đỉnh phong. Bởi vì Sở Như Mộng cho hắn một đống lớn ngũ hành chi khí cùng âm dương chi khí.

Cho nên trước khi tiến tới nơi này hắn đã sớm tăng lên một cái đoạn. Lục giai lục đoạn hoàn toàn không cách nào vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn. Vừa nhìn thấy tên kia lao tới, Lạc Cảnh Thiên khóe miệng hơi nhếch lên, tay nhẹ vung vẩy, một cái hố to vài mét xuất hiện.

“Muốn cản ta? Nằm mơ”. Tên kia cười gằn sau đó nhảy lên, nhất thời lao ra mười mấy mét, có điều hắn ánh mắt đột nhiên co rút lại, bởi vì cái hố theo phạm vi nhảy của hắn lại dãn ra nhanh chóng.

Hắn trơ mắt nhìn mình rơi vào trong hố, mà khoảng cách với vách hố chỉ có chưa tới nửa mét.

“AAAAA”.

Cái hố không sâu, cũng chỉ có mười mấy mét, tên kia ngã xuống mang theo âm thanh sợ hãi.

Phịch!

Cảm nhận được mặt đất, tên kia thở nhẹ ra.

Mẹ nó, còn tưởng hố sâu bao nhiêu, liền chỉ có nhiêu đây ngươi liền muốn ta chết? Ta hiện tại liền đi lên chơi chết ngươi!

Tên kia tức giận đạp hố mà lên, nhất thời thân thể hắn bay lên hơn 10m, nhưng mà vừa ngẩng đầu, đập vào mặt hắn là cái hố lại dài thêm, hơn nữa lúc này, gương mặt Lạc Cảnh Thiên xuất hiện, hướng về hắn nợ nụ cười, sau đó...

Phanh!

Lạc Cảnh Thiên một cước đem hắn đạp xuống.

Phịch!

Tên kia nặng nề ngã xuống dưới hố. Từ dưới hố truyền lên tiếng mắng chửi thô tục truyền vào tai đám người khiến mấy người Bối Nhĩ Tư đang chiến đấu ngừng lại, cả đám quay lại nhìn, sau đó họ liền thấy được tên kia không ngừng cố gắng leo lên, nhưng mỗi lần đều bị Lạc Cảnh Thiên đủ loại chiêu trò cho đạp xuống.

Đám người nhìn đều trợn mắt há mồm, cái này cũng quá... tàn nhẫn. Quá tần nhẫn a.

Họ có thể cảm nhận được tên kia tuyệt vọng cỡ nào. Mặc dù không có bị thương tổn gì trên thân thể, nhưng họ dám nói, nội tâm tên kia tuyệt đối là muốn sụp đổ.

Sau hơn 10 phút...

“Ca, ta gọi ngươi ca, không, cha, ngươi buông tha ta a. Ta bồi thường không được sao? Ngươi muốn cái gì cũng được, chỉ cần cho ta ra khỏi cái hố này có được hay không? Ta hiện tại nhìn thấy hố đều bị ám ảnh”. Tên kia ở bên dưới van nài nói.

Lão thiên, không có chơi như vậy đó a. Ta mẹ nó không phải chỉ là miệng pháo một chút sao? Cần thiết như vậy hay không?!

“Hắc, đầu hàng sớm như vậy? Không phải vừa rồi rất ngông sao? Ngay cả người của Hắc Lang ngươi cũng dám động? Chỉ với bản lĩnh này liền muốn trêu chọc chúng ta?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

“Vừa rồi hắn còn bảo đem ta bắt lại, tooia nay còn có ‘đồ chơi’ đâu”. Ngọc La Sát mỉm cười nói. Mặc dù Lạc Cảnh Thiên không cơ giết hắn, nhưng nàng lại vô cùng hả giậ, cho nên nộ khí trước đó hiện tại hoàn toàn biến mất.

“Đại ca, đại tỷ, ta sai còn không được sao? Ta cũng chỉ nói miệng một chút thôi, trước giờ ta ngay cả nữ nhân cũng chưa từng động nói gì tới dám làm chuyện đó?”. Tên kia vội nói.

“Hắc, ngươi cho rằng chúng ta là ngu xuẩn sao?”. Bối Nhĩ Tư cười lạnh nói.

“Cái đó... hắn nói mặc dù khó tin, nhưng xác thực là sự thật”. Một tên nam tử phía sau bối rối lên tiếng.

“... Ngươi cho chúng ta là đồ ngốc?”. Bối Nhĩ Tư gương mặt có chút im lặng hỏi.

“Không phải, ta nói đều là thật. Chúng ta vốn là người cùng một cái tinh cầu đi ra, nơi đó trước giờ chưa từng có chiến tranh, cho nên chúng ta thật sự chưa từng giết người”.

“Không gian thú ngược lại là giết không ít, lần này tới đây cũng là bị người khác dụ dỗ, nói rằng trên đây có không ít thứ tốt, chỉ cần lấy được liền phát tài, cho nên...”.

Lạc Cảnh Thiên quái dị nhìn họ, bởi vì hắn phát hiện, đám người này, thật sự là không có nói dối.

Hai cái lục giai lục đoạn, ba cái lục giai ngũ đoạn, chưa từng giết người... có chút ngoại hạng a.

“Ha ha, ngươi đều tấn công chúng ta mà bảo chưa từng giết người?”. Bối Nhĩ Tư cười lạnh nói.

“Cái đó... ta thật sự chỉ là doạ một chút, không tin ngươi có thể hỏi vị đại tỷ này, nàng tấn công chúng ta vô số chiêu, chúng ta chỉ là dùng quyền đầu cùng cước lực, chưa hề dùng tới chiêu thức mạnh được không?”. Tên dưới hố âm thanh vang lên.

Ngọc La Sát ngẩn ra, xác thực là như vậy. Họ đánh nàng thực sự không có dùng lực, nếu không với thương thế của nàng hẳn là chỉ cần chiêu khá mạnh liền đủ đem nàng đánh gục.

Nhưng mà... vậy thì thế nào? Điều đó cũng không thay đổi được việc họ dám ra tay với nàng.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt đảo quanh, sau đó đột nhiên nở nụ cười thần bí, hắn vận dụng ma lực đem cái hố kéo sâu xuống vài chục mét tránh để cho tên kia nhân cơ hội leo lên, sau đó liền đi tới bên cạnh Ngọc La Sát thấp giọng nói.

Ngọc La Sát ban đầu cau mày, sau đó dần dãn ra, cuối cùng nở ra nụ cười, nàng nhẹ giọng đáp lại.

Lạc Cảnh Thiên lần nữa trở lại bên hố, nhìn xuống dưới tên kia nói.

“Mặc dù giết các ngươi tốn chút sức lực, nhưng...”.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.