(PS: tối qua buồn ngủ mà vẫn dùng đt viết, nay xem lại thấy một đống lỗi chính tả, còn có cả 1-2 câu k hiểu viết cái gì. LOL, đây thật là ta viết ra?! “bụm mặt xấu hổ”) (Thank veiUV10383 đã tặng kẹo, giờ đang thiếu nợ 2c, cùng số kẹo buff là 3, tổng là 5c, sau tết ta bù sau nhé, chứ tết bận quá k viết nhiều được)
Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày, bởi vì âm thanh kia nói “mỗi người” tức là một người chỉ có thể lấy một cái. Như vậy hắn muốn chiếm lấy những thứ khác liền khá là phiền phức.
Đi tới khoảng cách với tấm bảng năm mét, ngay sau đó, một đạo ánh sáng chiếu vào người hắn, vài giây sau, một cái chìa khóa rơi xuống dưới chân hắn. Lạc Cảnh Thiên nhặt lên liền cảm nhận được chìa khóa này ẩn chứa pháp trận ấn ký giống như huy chương trên ngực hắn.
Hẳn là dùng linh hồn làm ấn ký, người sở hữu chết đi thì thứ này liền trở thành vô chủ.
Sau khi dùng linh hồn tạo ra ấn ký lên chìa khóa, trên chìa khóa liền xuất hiện ký tự, nó ghi rất rõ vị trí căn phòng nằm ở chỗ nào, không phải là ở chỗ nào trong căn cứ, mà là vị trí của căn cứ đó, hơn nữa chỉ có người sở hữu mới biết được.
Ánh mắt hắn hơi sáng lên, nói như vậy, chỉ cần có thể cướp được một cái chìa khóa khác của người căn cứ khác, hắn liền có thể biết được vị trí đó. Có điều… không phải nói một người chỉ có thể được một cái sao?!
Có bí ẩn khác? Vẫn là thế nào?!
“Kêu người khác vào lấy chìa khóa phòng, sau đó chúng U6zo9 ta liền rời khỏi đây”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.
“Gì? Rời khỏi? Lão đại, ngươi không nói đùa chứ?!”. Ngọc La Sát ngẩn ra hỏi.
“Chìa khóa đã lấy được, vị trí căn cứ ta cũng đã biết, hiện tại cần là nắm rõ địa hình tinh cầu này. Hơn nữa vừa rồi vết nứt không gian bạo động, chúng ta đi thăm dò một chút, nói không chừng có thứ nào đó rơi ra có thể dùng được”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Lão đại, ngươi có kế hoạch cụ thể không? Nếu như chỉ là làm tới đâu hay tới đó, thật sự không thích hợp ở lại nơi này”. Ngọc La Sát nhíu mày nói.
“Kế hoạch? Trước tiền đem tinh cầu này tìm hiểu rõ ràng, sau đó bắt đầu tìm kiếm vị trí của những căn cứ khác. Nếu được liền cố gắng đoạt lấy những chìa khóa khác, lợi dụng nó chiêu nạp người vào Hắc Lang. Đệ Cửu Tinh Vực một khi mở lại, mọi thứ sẽ biến đổi rất lớn, nếu như còn không có đem Hắc Lang gây dựng lại, như vậy chúng ta liền sẽ rơi vào thế bị động”.
“Lần này chỉ là chiến trận nhỏ, dù sao nơi này cũng có rất ít người, nhưng một khi Đệ Cửu Tinh Vực mở lại, như vậy kẻ địch của chúng ta có thể lên tới hàng ngàn người. Hơn nữa tất cả còn là người của các gia tộc tham gia vào sự kiện kia. Hắc Lang không thành hình, chúng ta đối mặt chính là tử cục, hoặc dứt khoát làm rùa đen co đầu rút cổ ở lại căn cứ”.
“Ngươi muốn loại nào?”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Lão đại, ngươi khai khiếu?”. Ngọc La Sát kinh ngạc nói, trước đó nàng không ít lần đề nghị Lạc Cảnh Thiên mở rộng Hắc Lang, nhưng đều bị hắn phủ quyết.
Hiện tại làm sao lại muốn mở rộng? Sợ? Vẫn là thế nào?!
“Trước đó ta không muốn là vì không có lượng tài nguyên ổn định, bồi dưỡng không được nhiều người. Mà hiện tại khác biệt, chỉ cần chịu đựng một đoạn thời gian ngắn, như vậy Hắc Lang liền có thể có vô hạn tài nguyên có thể sử dụng”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Lão đại, ngươi lấy đâu ra tài nguyên số lượng lớn như vậy? Ngươi sẽ không phải đánh cướp gia tộc nào đó chứ?”. Ngọc La Sát kinh ngạc hỏi.
“… Ngươi nghĩ ta có năng lực đó? Đừng nghĩ lung tung, có nhiều thứ… nói ra có lẽ ngươi sẽ cảm thấy tự ái, hoặc là tức giận. Nhưng có nhiều thứ, hiện tại ngươi còn chưa có tư cách biết”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Ngọc La Sát nghe vậy kém chút ngã xuống, thần mẹ nó không có tư cách. Ta vì ngươi bán mạng ba năm liền nói ta không đủ tư cách? Vậy ai mới đủ tư cách?!
“Không phục?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn ra được ý nghĩ của nàng nên liền nói.
“Nói nhảm, đương nhiên không phục. Mặc dù ban đầu ta cùng ngươi có xích mích, nhưng đến hiện tại chẳng lẽ ngươi còn không biết tính cách của ta? Theo ngươi ba năm liền nhận được một câu ‘còn chưa đủ tư cách’, chẳng lẽ phải trở thành nữ nhân của ngươi mới đủ tư cách?”. Ngọc La Sát trừng mắt nói.
“Không, không phải thời gian ngắn hay dài. Mà là niềm tin của ta đối với ngươi còn chưa có đạt tới mức độ ta tiết lộ tất cả bí mật cho ngươi. Hơn nữa ta từng nói qua, ta có rất nhiều nữ nhân, ngươi mặc dù xinh đẹp, so với vài người trong số họ đẹp hơn, nhưng ta đối với ngươi không có hứng thú, càng đừng nói tới những thứ khác”.
“Hơn nữa trong số họ gần như tất cả họ cũng chưa đủ tư cách này. Hoặc đúng hơn là ta không hi vọng họ biết được, thứ nhất là vì an toàn, thứ hai là vì ta không muốn, trừ khi kế hoạch hoàn thành”.
“Về phần ngươi, ta không nghi ngờ sự trung thành… đúng hơn là sự tín nhiệm của ngươi. Nhưng ta quan ngại về ý chí của ngươi. Nếu có người áp dụng ma pháp cường độ mạnh để đọc ký ức của ngươi, ngươi không phản kháng được. Hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Thực ra hắn còn chưa có nói hết, Ngọc La Sát mặc dù đối với hắn rất tín nhiệm, nhưng sự tín nhiệm này là dựa trên cơ sở hắn có thể đem tới cho nàng càng nhiều.
Nhưng như hắn nói, tín nhiệm không phải là trung thành, nàng đối với hắn rất nhiều quyết định đều có một loại nghi ngờ. Đây cũng không có gì xấu, ngoại trừ khế ước linh hồn ra thì hắn cùng nàng không hề có bất kỳ ràng buộc nào.
Hắn dám nói, chỉ cần không có khế ước linh hồn, Ngọc La Sát có thể làm tất cả để, chỉ cần nàng có thể sống yên ổn một đời, nàng có thể bán hắn mà không chút do dự nào.
Thực tế là tàn khốc, cho nên từ lúc sinh ra tới bây giờ, Lạc Cảnh Thiên chỉ có duy nhất một vị bằng hữu. Người thân liền không nói, mấy người yêu tộc như đám người Dạ Vũ, hắn nhiều nhất chỉ xem là tiểu đệ, có thể tin tưởng, có thể bỏ ra giá lớn để hỗ trợ họ, nhưng sẽ không đi cùng họ nói bất kỳ bí mật nào.
Tin tưởng ta, không có bất kỳ bí mật nào không thể nói, bao quát việc hắn xuyên qua, chuyện hắn nắm giữ Hỗn Độn Châu, Thượng Cổ Chi Linh. Bởi vì chuyện này trong vũ trụ có không ít người biết tới, đó cũng không phải bí mật gì.
Nhưng kế hoạch kia của hắn cùng Sở Như Mộng, bất kể là ai hắn cũng sẽ không nói. Bởi vì liên lụy quá rộng, cũng quá nguy hiểm. Cho đến khi kế hoạch hoàn thành hắn cũng sẽ không nói cho người thứ ba.
“Hừ, không hiểu ra sao”. Ngọc La Sát bĩu môi nói.
Nàng ghét nhất chính là loại người này, úp úp mở mở, cứ tỏ ra thần bí.
Đáng ghét a.
Lạc Cảnh Thiên cười không nói.
Đám người Bối Nhĩ Tư rất nhanh liền đi vào lấy chìa khóa phòng, sau đó đám người liền theo kế hoạch của Lạc Cảnh Thiên, tất cả đều trở lại nơi vết nứt không gian bạo động.
Mất nửa giờ bò lên trên núi, cuối cùng trở lại nơi vết nứt không gian bạo động. Nhưng mà cảnh tượng nơi này lại biến hóa quá lớn, trước đó vốn là một rừng cây, hiện tại như vừa mới trải qua một trận oanh tạc, khắp nơi đều là cây cối đổ nát đứt gãy, nhất là trên mặt đất có rất nhiều phi thuyền đổ nát.
Không cần nghi ngờ, đám phi thuyền này nhất định là bị kéo vào vết nứt không gian, sau đó liền bị nổ chết.
Sau khi kiểm tra, trong đó còn có không ít tinh cầu mới khởi bước đâu, thậm chí có một phi thuyền khá hoàn hảo, bên trong có không ít tư liệu về tinh cầu của họ, tinh cầu đó còn chưa tiến vào vũ trụ, nhưng phát triển tới mức này cũng là đáng gờm, đáng tiếc là người bên trong đều chết sạch, nếu không bắt họ lại bồi dưỡng, nói không chừng tương lai còn có người giúp Hắc Lang chế tạo phi thuyền đâu.
Rầm rầm.
Trong lúc đám người Lạc Cảnh Thiên đam tìm kiếm trong đống đổ nát, lại có một nhóm người khác đuổi tới nơi này.
Hai bên đụng mặt, không khí nhất thời yên tĩnh, không có người lên tiếng, cả hai bên đều hết sức cảnh giác nhìn đối phương. Lạc Cảnh Thiên sơ bộ đánh giá, đám người này thực lực cao nhất là lục giai lục đoạn, hơn nữa chỉ có đúng một người, thấp nhất bằng với hắn, chỉ có tam đoạn.
Thực lực có chút yếu, nhưng được cái là nhân số của họ khá nhiều, lên tới 15-16 người.
Hẳn là trước khi rơi xuống liền đã thỏa thuận tốt, thực lực kém không có ai đồng hành, cho nên tự mình tổ kiến đội ngũ tập hợp lại. Ý nghĩ không tệ, nhưng mà đáng tiếc không có cao thủ trấn giữ, đội ngũ này sống được cũng sẽ không lâu.
“Cái đó… chúng ta chỉ đi ngang qua, chúng ta hiện tại liền rời đi”. Tên lục giai lục đoạn kia nói.
“Chờ đã”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên.
“Có chuyện gì sao?”. Tên kia âm thanh mang theo đề phòng hỏi.
“Các ngươi đã tìm được căn cứ chưa?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Bằng hữu, nếu chúng ta tìm được cũng sẽ không ở chỗ này. Chúng ta tới đây là vì nghĩ nếu có người bị dính vào vết nứt không gian, nếu có thể chúng ta có thể kéo hắn nhập hội, cũng không phải muốn tới đây tranh đoạt cái gì. Thực lực chúng ta yếu, chỉ có thể cố gắng duy trì mạng sống, cũng sẽ không chạy tới nơi này”. Tên kia giải thích nói.
“Ta cũng không phải đang chất vấn ngươi, ta là muốn nói, nếu như ta có thể để các ngươi lấy được vị trí trong căn cứ đâu?”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.