(Thank Kudo Kai, Shaun Le đã tặng kẹo) “Ca ca, cái đó…”. Tiểu Điệp nhất thời ấp úng.
“Mau nói a”.
“Ca ca, Đệ Cửu Tinh Vực đã bị khống chế, tất cả đều đã bị bắt”.
“Ta nói là tin tức của Sở Như Mộng”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày trầm giọng nói.
“Sở công tử bị thương nặng, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. 8EjGZ Có điều…”.
“Có điều thế nào?”.
“Sở quân còn lại 20 người, Hắc Lang… Hắc Lang tinh tặc đoàn…”. Tiểu Điệp không biết nói thế nào cho phải.
“Hắc Lang thế nào? Chết hết?”. Lạc Cảnh Thiên im lặng một lúc rồi lên tiếng.
“Cái đó thì không có”.
“Ừm? Vậy…”.
“Nhưng… bị đế quốc tống giam. Hiện tại đang ở trong ngục, Hắc Lang chỉ còn lại có năm người, tất cả đều trọng thương, e rằng…”. Tiểu Điệp thấp giọng nói.
“Cái gì? Trong ngục?!”. Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, sau đó âm thanh kêu lên vang dội.
“Là… là Dương lão đích thân ra lệnh, hơn nữa… hơn nữa lúc này đang… đang phán quyết họ”.
Lạc Cảnh Thiên hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy. Mặc dù thân thể vẫn còn thương thế nặng nhưng đi lại không có vấn đề gì.
“Ca ca…”.
“Mang ta đi gặp ông ta”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.
“Nhưng mà…”.
Tiểu Điệp muốn ngăn cản, dù sao chỉ là một đám tinh tặc, không cần thiết phải đi đắc tội Dương lão. Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của Lạc Cảnh Thiên nàng biết mình ngăn không được hắn, cho nên nàng chỉ có thể đem hắn đi.
Rất nhanh, tiểu Điệp liền mang Lạc Cảnh Thiên đi tới nhà giam. Nhưng mà khi muốn đi vào liền bị người ngăn cản.
“Tránh ra!”.
“Ngục giam trọng địa, không có phận sự không được vào”.
“Tránh ra!”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh nâng lên cao.
“Chuyện gì ở đó?”. Lúc này, một âm thanh nữ tử vang lên. Vũ Thường Di từ bên trong đi ra, nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên nàng liền ngẩn ra, sau đó rất nhanh liền hiểu.
“Ngươi không nên tới đây”.
“Xử quyết người của ta, ta không được tới?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
“Chúng là tinh tặc, từng giết rất nhiều đệ tử của đế quốc”.
“Ta cũng giết qua”.
“Đó là cạnh tranh, ngươi…”.
“Đủ, hiện tại! Ta muốn! Đi vào! Tránh ra!”. Lạc Cảnh Thiên gằn từng chữ nói.
“… Tốt a, nhưng nếu như Dương lão trách tội cũng đừng nói ta không nói trước. Để họ vào”. Vũ Thường Di lắc đầu nói.
Vào bên trong, Lạc Cảnh Thiên liền thấy được Bối Nhĩ Tư, Ngọc La Sát bị ép quỳ dưới mặt đất, bên cạnh còn có ba cái thi thể vừa bị giết không lâu. Máu tươi vẫn còn chảy ra.
Thấy cảnh này, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt bắn ra tia phẫn nộ.
“Lão đại!”.
Bối Nhĩ Tư cùng Ngọc La Sát thấy Lạc Cảnh Thiên liền bật thốt.
“Tại sao?”. Lạc Cảnh Thiên không có đáp lại, mà là nhìn chằm chằm Dương lão hỏi.
“A… ta hiểu được. Đơn giản thôi, chúng là tinh tặc. Mặc dù cũng chỉ là một chút chuột nhắt, nhưng chúng giết không ít đệ tử thiên tài của đế quốc. Xử tử chúng cũng không có gì quá. Hơn nữa, ngươi mặc dù là thủ lĩnh của chúng, nhưng nói cho cùng ngươi vẫn là người của đế quốc, tốt nhất nên cùng chúng phân tách rõ ràng”. Dương lão trầm giọng nói.
“Tinh tặc? Ha ha”. Lạc Cảnh Thiên bật cười, sau đó tay chỉ vào một cái thi thể dưới đất nói.
“Hắn tên Thác Bạt Nhĩ, có lẽ ngài sẽ cảm thấy cái họ này rất kỳ lạ, nhưng hắn xuất thân là từ Linh Đài Quốc, cũng không phải ngũ đại Tinh Quốc. Tinh cầu hắn sinh sống xảy ra chiến tranh, bị một kẻ tàn bạo thống trị. Hắn không muốn, cho nên cùng huynh đệ đứng lên chiến đấu. Nhưng sau đó bị ép rơi vào đường cùng phải rời khỏi tinh cầu của mình, trở thành một tên tinh tặc”.
“Rất bi tình, cũng rất chân thực. Nhưng chuyện này cùng tội của chúng cũng không có liên hệ”. Dương lão lạnh nhạt nói.
“Đương nhiên có quan hệ, hắn thân phận mặc dù là tinh tặc, nhưng từ khi gia nhập vào trong đội của ta, hắn chưa từng giết một người nào của đế quốc. Hắn lựa chọn bộ hậu cần, không muốn dính vào chiến đấu, ta còn biết hắn yêu một cái đế quốc nữ tử…”.
Dừng lại một chút, Lạc Cảnh Thiên chỉ Bối Nhĩ Tư nói.
“Nàng gọi Bối Nhĩ Tư, từng là một thiên tài thiếu nữ trên tinh cầu của nàng, cũng là người của đế quốc, nhưng khi tinh cầu nàng gặp chiến tranh, chính nàng đứng ra ngăn cản, có điều lại bị chính người của quê hương mình ép rời đi lang bạt vũ trụ, cuối cùng gia nhập vào tinh tặc mới có thể bảo trì sống sót”.
“Còn có nàng, nàng là Ngọc La Sát, ban đầu ta gặp nàng, trên mặt nàng có một vết sẹo từ mí mắt tới cằm, rất khủng bố. Nàng có một người cha vô cùng đáng ghét, bị bán đi biến thành nô lệ, may mắn sau đó thoát đi, cuối cùng trở thành tinh tặc…”.
“Còn có tên to xác này…”.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”. Dương lão nhịn không được nhíu mày hỏi.
Lạc Cảnh Thiên thở dài, sau đó gương mặt âm trầm nhìn ông ta nói.
“Ta là đang nói cho ngài, ba người ngài giết cùng hai nữ nhân này đều từng là người của đế quốc, là chính cái thiết luật đáng chế của đế quốc đem họ bức tới phải biến thành tinh tặc”.
“Hiện tại ngài lại nói cho ta, vì bọn họ là tinh tặc liền đáng chết?”.
“Đường chính là chúng chọn, không trách được ai”. Dương lão bình thản nói.
Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên sửng sốt một chút, sau đó phá lên cười.
“Ha ha, vậy ngươi nói cho ta biết, đám người ngươi gọi là thiên tài kia, ngay cả tinh tặc cũng không bằng, chúng có tư cách gì sống sót? Lại có tư cách gì để ngươi đi vì chúng ‘chủ trì công đạo’, ta liền muốn hỏi dựa vào cái gì?!”. Lạc Cảnh Thiên quát lên.
“Lạc Cảnh Thiên, ngươi điên sao? Lập tức xin lỗi Dương lão!”. Vũ Thương Di kinh hãi kêu lên.
Lại dám chất vấn một vị đại tướng quân? Dám chất vấn cửu giai cường giả? Ngươi rốt cuộc là ăn bao nhiêu gan báo mà dám nói ra lời này?!
“Từ khi ta trở thành tinh tặc, mang theo họ, Hắc Lang chúng ta chưa từng cướp giết thế lực hay cá nhân nào của đế quốc mà lựa chọn nhắm vào ngũ đại tinh quốc. Trừ khi đám người kia động tới chúng ta, chúng ta mới đánh trả”.
“Ngươi có thể đi hỏi, Hắc Lang chúng ta danh tiếng rất thối, nhưng có từng vô lý đánh cướp bất kỳ người nào của đế quốc hay không? Hiện tại, Hắc Lang chúng ta vì chuyện lần này bỏ mạng lại Đệ Cửu Tinh Vực toàn bộ, chỉ sống được năm người”.
“Nhưng trở về liền bị các ngươi giết ba người, vì chuyện này chúng ta trả giá thảm trọng, nhưng đổi lại chính là kết quả này?!”.
“Hôm nay, nếu như không cho ta một câu trả lời hợp lý, như vậy ta Lạc Cảnh Thiên tại chỗ này thề, tương lai nếu có năng lực, ta sẽ đem toàn bộ người của Linh Hỏa Quốc diệt, để vũ trụ này không còn cái gọi là Linh Hỏa Quốc!”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang vọng xung quanh.
Nội tâm hắn lúc này vô cùng khó chịu.
Hắn không biết vì bị thương mới khó chịu, hay là vì những người này chết mà khó chịu. Nhưng hắn lúc này thật sự rất khó chịu, khó chịu muốn mạng!
“Người trẻ tuổi, không nên nói năng quá hùng hồn, bởi vì bất kể tương lai ngươi ra sao, hiện tại ngươi chỉ là một cái lục giai nhị đoạn cổ ma pháp sư mà thôi. Ta không động thủ với ngươi, đó là vì ngươi lập công lớn, thật sự muốn động, ngươi có thể chạy được đi đâu? Ám Thần mặc dù cường đại, nhưng ta cũng không phải người của Ám Thần”. Dương lão bình thản nói.
“Vậy nếu ta thì sao?”.
Ngay tại lúc này, một âm thanh khác vang lên.
Đám người nhìn qua, ngay sau đó, toàn bộ đều biến sắc, vội vàng quỳ xuống một chân nói.
“Bái kiến quân chủ đại nhân”.
Người xuất hiện chính là Địa Ngục Quân Chủ. Ông ta chứng kiến ở đây hết thảy, nhưng cho tới khi Lạc Cảnh Thiên nói ra lời kia ông ta mới đi ra. Bởi vì ông ta biết, Lạc Cảnh Thiên là nghiêm túc.
Dù cho không có Vận Mệnh Nữ Thần, ông ta cũng không làm gì được Lạc Cảnh Thiên, giết hắn được nhưng giết không được linh hồn hắn, trừ khi đạt tới cấp bậc như Vận Mệnh Nữ Thần, bằng không muốn phá được thuật bảo vệ của nàng trên linh hồn Lạc Cảnh Thiên đơn giản là nằm mơ.
Ông ta cũng không muốn vì chút chuyện cỏn con này mà để đế quốc mình xây dựng đối mặt với một kẻ địch biến thái.
“Chuyện ở đây ta đã biết, Dương Lâm, ngươi biết tội?”. Địa Ngục Quân Chủ trầm giọng hỏi.
“Thống lĩnh, ta…”.
“Ngươi hiện tại là đại tướng quân, thân phận địa vị so với trước khác biệt. Cho nên cái nhìn của ngươi cũng nên khác biệt. Mặc dù đám nhỏ này là tinh tặc, nhưng xác thực cũng là bị ép trở thành tinh tặc”.
“Trong vũ trụ, tinh tặc nhiều vô số, thật sự muốn diệt chỉ cần ta mệnh lệnh một tiếng là có thể hoàn thành. Nhưng vì cái gì tinh tặc có thể tồn tại tới ngày nay? Đó là bởi vì chúng không cách nào trở thành một thế lực có thể uy hiếp tồn tại của đế quốc”.
“Ngược lại, tinh tặc còn có thể để cho người của chúng ta trở lên mạnh mẽ, không gặp trắc trở, thiên tài cũng sẽ chết yểu. Cháu ngươi chết trong tay tinh tặc, đó là do hắn kém cỏi, tài không bằng người. Ngươi… hiểu rõ chứ?”. Địa Ngục Quân Chủ bình thản nói.
“Đệ tử… biết rõ”. Dương Lâm cúi đầu đáp.
“Trong lòng ngươi tự hiểu lấy là được, tinh tặc ngươi có thể giết, nhưng lần này, ngươi xác thực làm sai. Hắc Lang tinh tặc đoàn trợ giúp chúng ta rất lớn, ngươi hiểu?”.
“Đệ tử hiểu”. Dương Lâm giật mình, sau đó vội nói.
“Vậy thì tốt, đúng, ngươi đưa ra kết quả liền tốt, chuyện còn lại cũng đừng nhúng tay vài, để Thường Di xử lý”.
“Vâng”.
(PS: xíu lên chương 2, lol, giờ ta ngay cả ra đường cũng k dám, ta yêu nhất khoai tây chiên hiện tại k cách nào mua. Khó chịu!)
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.