Địa Ngục Quân Chủ xuất hiện không có ai nghĩ tới, ông ta tới nhanh, đi cũng nhanh. Một câu dư thừa cũng không nói thêm lời nào, ngay sau đó, Dương lão liền nhìn Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.
“Lần này là lỗi của ta, cho nên hai người họ có thể trở thành công dân đế quốc, ta sẽ để người ghi tên họ vào danh sách. Đồng thời vì chuyện này cũng bồi thường cho các ngươi mỗi người 500 vạn quân công xem như đền bù”.
“Thường Di, chuyện còn lại liền do ngươi tới xử lý, ta đi trước”. Dương lão nói xong liền tại chỗ biến mất.
“Thả người”. Vũ Thường Di ngẩn ra một chút, sau đó ra lệnh cho binh lính nói.
Rất nhanh Bối Nhĩ Tư cùng Ngọc La Sát được thả ra. Chỉ là lúc này hai người họ vẫn ngây ra như phỗng, gương mặt tràn ngập mờ mịt cùng… kinh hỉ.
Lạc Cảnh Thiên cũng không nghĩ rằng chuyện lại diễn biến thành thế này, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của hai người các nàng, khóe miệng hắn liền giật giật.
“Tỉnh!”. Lạc Cảnh Thiên nhịn không được khẽ quát.
“A… cái đó… lão đại, chúng… chúng ta thật sự… thật sự trở thành công dân?”. Bối Nhĩ Tư lắp bắp hỏi.
“Không phải trở thành công dân sao? Cần thiết như vậy không?”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
“Ngươi không hiểu. Trở thành tinh tặc đồng nghĩa với việc mất đi thân phận công dân, bất kể là làm giả hay chính quy đều không làm cho tinh tặc. Ngươi lại hiểu cái gì chứ?”. Ngọc La Sát nói.
“… Thế nào? Mới cách có vài ngày liền không gọi lão đại? Muốn tạo phản đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt nói.
“Hứ, giờ ta là công dân rồi, ai còn quan tâm ngươi làm gì? Dù sao khế ước linh hồn cũng là nói không thể phản bội, ta trở thành công dân liền chết ở trong đế quốc không ra ngoài, chờ trăm năm sau ngươi lại làm gì được ta”. Ngọc La Sát hất cằm nói.
“Ai nha lão đại, ta không phải đùa giỡn một chút sao, đừng tức giận a”. Ngọc La Sát bỗng nhiên trở mặt đi tới nắm lấy cánh tay hắn đung đưa õng ẹo nói.
“Lăn! Ngươi buồn nôn hay không?”. Lạc Cảnh Thiên đem tay nàng hất ra, cả người đều nổi da gà.
Đường đường Ngọc La Sát, nổi danh lãnh huyết vô tình lại giở ra bộ mặt nữ nhân, cái này đơn giản là dọa người chứ không phải là õng ẹo.
“Hừ, vô vị”. Ngọc La Sát trở lại bộ dáng bình thường lạnh nhạt nói.
Vũ Thường Di ở bên cạnh trợn mắt há mồm, loại trở mặt này… vô địch.
…
Lạc Cảnh Thiên cũng không có cùng hai người nói nhiều lời, hắn để cho tiểu Điệp sắp xếp chỗ ở cho họ, sau đó liền đi tìm Sở Như Mộng. Nghe nói con hàng này bị thương, không biết đã chết hay chưa.
Đi tới chỗ ở của Sở Như Mộng, Lạc Cảnh Thiên đẩy cửa đi vào, ngay sau đó liền thấy được Sở Như Mộng đang ngồi bên bàn ăn, một cái nữ tử ngồi trên đùi hắn, tay cầm chân gà từng miếng từng miếng xé nhỏ cho hắn ăn.
Cảnh tượng này đem hắn nội tâm bạo kích một vạn lần.
Vừa nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, nữ tử kia liền đứng dậy. Người này chính là Liễu Thi Thi, hắn cũng không xa lạ gì, mặc dù biết rõ quan hệ của hai người, nhưng mà thấy cảnh này hắn vận nhịn không được muốn bạo tục.
“Chết sao được? Có đám người Hắc Lang của ngươi làm đệm thịt, chết là không thể nào đến lượt ta”. Sở Như Mộng cười đắc ý nói.
“Được được được, biết ngươi trâu”. Lạc Cảnh Thiên đi tới ngồi xuống.
“Thế nào? Nhìn bộ dạng của ngươi hình như là gặp chuyện không vui? Nói cho ta để ta vui vẻ một chút?”. Sở Như Mộng ra hiệu cho Liễu Thi Thi ra ngoài, chờ nàng ra ngoài xong hắn liền cười nói.
“Không có gì, giống như ta lại thêm một cái địch nhân”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Địch nhân? Sẽ không phải là Dương Lâm đi?”.
“Ngươi làm sao biết?!”.
“Đoán! Thập đại gia tộc ngươi không điều tra sao? Dương gia nhưng là nổi danh a. Cháu trai thiên tài của ông ta chết dưới tay tinh tặc, cho nên… Bối Nhĩ Tư mấy người đó đều đã chết?”. Sở Như Mộng híp mắt lại hỏi.
“Còn Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư còn sống, những người khác đều đã chết”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“… Mặc dù có chút đồng cảm, nhưng ta có chút hiếu kỳ, vì cái gì còn sống đều là nữ?”. Sở Như Mộng quái dị hỏi.
“Ta làm sao biết”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Vậy kết quả đâu?”.
Lạc Cảnh Thiên đem sự việc nói ra, Sở Như Mộng nhẹ gật gù rồi nói.
“Không tệ, bất quá... ngươi dự định kế tiếp nên làm gì? Vẫn để hai người họ theo ngươi hay là...”.
“Ta chưa nghĩ ra, dù sao sự việc phát triển tới mức này ta cũng không nghĩ tới. Đi bước nào hay bước đó, không vội. Có điều, ngươi không định nói với ta cái gì sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn chằm chằm Sở Như Mộng hỏi.
“Nói cái gì?”.
“Ha ha, Hắc Y đâu? Tiểu Điệp là chuyện gì xảy ra? Người cùng ngươi nói chuyện trong phòng ngày đó khi ta rời đi chính là tiểu Kiếm chứ? Người chừng nào thì đem chúng bồi dưỡng tới bước này? Ta không phải giao chúng cho Y Y sao?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Ngươi cũng biết đó a. Ta còn tưởng ngươi quên mất chúng, chỉ nhớ tiểu Nguyệt của ngươi đâu”. Sở Như Mộng như cười như không nhìn hắn.
“... Tốt a, ta xác thực không để ý. Bất quá chuyện này là thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Ngươi biết năm đó ta từ chỗ Nguyệt Thần lấy được rất nhiều thứ chứ? Ta đem một nửa để lại, còn lại đều đổi lấy tài nguyên tu luyện bồi dưỡng chúng. Cho tới hiện tại, Hắc Y có thể nói xem như có chút danh tiếng, đáng tiếc ngươi cái gì cũng ít quan tâm, cho nên ta cũng không cùng ngươi nói”.
“... Cho nên chuyện này liền là kế hoạch của ngươi?”.
“Vì cái gì hỏi như vậy?”. Sở Như Mộng cười hỏi.
“Tiểu Điệp xuất hiện cứu ta tại căn cứ trên vành đai toái tinh, người của Hắc Y xuất hiện mấy trăm người ở đó, chỉ cần không phải người ngu liền biết đó là sớm chuẩn bị trước”.
“Ngươi biến ta thành con rối để hấp dẫn sự chú ý của chúng, sau đó dẫn người đánh tới bên trong mục đích sẽ không chỉ đơn giản là cho ta thoát đi chứ? Nếu chỉ là thế thì cũng không cần tốn công tốn sức như vậy, ngươi cũng không thể khẳng định ta có thể thoát, đồng thời có thể kịp lúc cứu trợ các ngươi”.
“Cho nên mục đích của ngươi chỉ có một, là thứ gì có thể hấp dẫn tới mức ngươi đem tính III6se mạng ra làm tiền đánh cuộc đâu?”. Lạc Cảnh Thiên bình thản hỏi, ánh mắt hắn rất bình tĩnh, không có chút tức giận nào.
“Ngươi nói không sai, ta biết ngươi chết không được, cho nên liền sớm chuẩn bị kế hoạch này. Chỗ kia ẩn dấu đi cũng không phải bảo vật gì, chỉ là tài nguyên tu luyện mà thôi”. Sở Như Mộng nói.
“Ngươi đùa ta đâu? Tài nguyên tu luyện ngươi sẽ để vào mắt? Nói là ngũ hành kết tinh ta còn có thể tin, tài nguyên... ha ha”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
“Nếu như... có thể cung cấp cho toàn bộ lục giai trong đế quốc tu luyện một ngày đâu?”. Sở Như Mộng cười hỏi ngược lại.
Phốc!
Lạc Cảnh Thiên tại chỗ liền phun, ngươi nói gì? Toàn bộ đế quốc? Ngươi biết đế quốc có bao nhiêu lục giai không? Không có một tỷ cũng có 800 triệu, biết con số này là bao lớn hay không?!
Giống như nhìn ra được ý nghĩ của hắn, Sở Như Mộng liền cười nói.
“Ta cũng không có nói láo. Thậm chí là ít hơn, đám người kia khống chế tài nguyên Đệ Cửu Tinh Vực suốt mấy chục năm, chỉ riêng tài nguyên tu luyện, không tính thiên phú cái gì, lượng tài nguyên đủ để đem một người không biết tu luyện bức đến bát giai, ngươi nói là bao nhiêu?”.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, gương mặt khó tin nhìn Sở Như Mộng.
“Ngươi... ngươi xác định?”.
“Ha ha, chắc chắn rồi. Đám người kia cũng không ngốc, tài nguyên lớn như vậy làm sao có thể lộ ra? Con số này đừng nói ngươi, ngay cả cửu giai cũng sẽ tham lam”.
“Ta trong lúc vô tình biết được bí mật này, quá trình liền không nói, những người biết đều đã chết trên Đệ Cửu Tinh Vực, và rồi An Cửu xuất hiện, biết được quá khứ của hắn, ta liền lợi dụng hắn vì ta đối phó đám lục giai cửu đoạn kia, vì thế chúng ta hợp tác”.
“Th ật không còn ai biết?”. Sở Như Mộng nói tới nước này, Lạc Cảnh Thiên cũng tin tưởng, nhưng sau đó hắn liền hỏi.
“Những người biết chuyện đều đã chết, nếu không muốn đánh làm gì? Lãng phí sức lực sao? Hiện tại chỉ còn lại duy nhất ta biết chỗ cất dấu đống tài nguyên kia, chờ bão táp qua đi, ta sẽ trở lại đem chúng lấy đi”. Sở Như Mộng tự tin nói.
“Ngươi sẽ không phải muốn dùng những thứ đó bồi dưỡng thế lực a?”. Lạc Cảnh Thiên giật mình nói.
“Đương nhiên... chỉ là một phần. Miệng ăn núi lở, không có gì là không cạn kiệt. Ngươi biết trong vũ trụ hiện tại, cái gì là kiếm lời nhanh nhất không?”. Sở Như Mộng cười thần bí nói.
“Cái gì?”.
“Là khí giới!”.
“Nơi cất dấu những thứ kia cũng có khe nứt không gian của không gian thú. Đó là nguồn cung vô hạn cho ta, chiến tranh, khí tài chính là thứ đáng tiền nhất. Những thứ bảo vật trân quý gì đó ta không làm được, cũng không có”.
“Nhưng... vũ trụ này, người bình thường mới là chiếm đa số. Người bình thường tiêu phí là một con số khổng lồ, đó đều là tiền. Ta có thể dùng chỗ đó, liên tục không ngừng tạo ra vũ khí, sáo trang Hắc Long, đem chúng bán cho bình dân với giá rẻ đổi lấy tài nguyên tu luyện tăng lên thực lực của Hắc Y”.
“Chỉ cần thuận lợi, ta tin tưởng, trong vòng trăm năm, Hắc Y sẽ biến thành một tổ chức đủ để không e ngại bất kỳ kẻ nào”. Sở Như Mộng mỉm cười đầy tự tin nói.
Đây chính là lý do vì cái gì hắn liều mạng tới mức này, thành quả đạt được... thật sự rất lớn, lớn vượt ra khỏi tầm hiểu biết của Lạc Cảnh Thiên.
“Xem ra về mặt này, ta kém ngươi nhiều lắm”. Lạc Cảnh Thiên thở dài nói.
“Người cũng không phải hoàn mỹ, ta cũng vậy. Tối thiểu nhất người của ta nhiều, nhưng lại không có đủ lòng trung thành như người của ngươi. Phương diện này ta không bằng”. Nhớ tới chuyện phản bội ngày đó của Sở quân cùng sự trung thành và điên cuồng của Hắc Lang, Sở Như Mộng thở dài nói.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.