Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 495: Sự việc bại lộ, các đại đế quốc hành động



Đệ Cửu Tinh Vực.

“Hắc, xem ra chúng ta bị bao vây”. Sở Như Mộng nhìn hàng vạn tên lục giai trở lên đem họ vây lại, hắn liền khẽ cười nói.

“Đừng cười, ngươi mẹ nó cười làm ta hoảng muốn mạng. Ngậm miệng a”. An Cửu cười mắng.

“Các ngươi lúc này còn cười được?”. Bối Nhĩ Tư tức giận nói.

“Làm sao không được? Chạy lại chạy không thoát, chẳng lẽ muốn khóc đi tranh thủ lòng nhân từ của chúng?”. Liễu Thi Thi bĩu môi nói.

“Lùi lại phía dãy sơn mạch kia cố thủ, nơi đó địa hình hẹp, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, chúng ta còn có thể kiên trì hai ngày”. Sở Như Mộng thu lại nụ cười, gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc nói.

Đám người lập tức rút lui về phía sơn mạch, địa hình nơi này rất cao, nơi ẩn nấp lại rất hẹp, độ cứng cáp của dãy sơn mạch cũng đủ cứng để chống lại uy lực của lục giai cửu đoạn công kích. Dựa vào ưu thế địa hình, họ có thể kiên cố phòng ngự tại chỗ này một đoạn thời gian ngắn.

Ban đầu, đám người vòng trong điên cuồng công kích, nhưng mà tốn sức nửa ngày cũng không công vào được, cho nên chúng toàn thể đổi sang viễn trình.

“Phòng ngự! Pháp sư đâu? Chết sạch rồi sao? Ma pháp của các ngươi đều mẹ nó làm từ nước sao? Một chút uy lực cũng không có? Phóng mẹ nó thủy tiễn thuật, cấm thuật làm sao không dùng? Tích trữ lũng đoạn thị trường hay gì?!”.

“Thể tu, đám người các ngươi cơ bắp là bùn nhão nặn thành sao? Núp ở phía sau chờ để trứng a? Cho ta lên. Mẹ kiếp, đem đám khốn kiếp này bức lui”.

“Người chết liền ném ra phía trước làm bia thịt, cái gì? Ngươi cùng ta giảng đạo đức? Ngươi mẹ nó làm sao không đi lên cùng đám khốn kiếp kia giảng? Ta giảng mẹ ngươi!”.

Đám người dần dần trở lên điên cuồng. Nhân số chênh lệch thật sự quá lớn, mặc dù dựa vào địa hình ngăn cản nhưng tử thương vẫn là một con số kinh người.

An Cửu lôi kéo được không ít người, lên tới gần vạn tên, cùng với đám người Sở Như Mộng liền hơn vạn. Nhưng địch nhân lại lên tới cả chục vạn người, dần dần đám người rơi vào thế yếu.

Phốc!

Sở Như Mộng bị một tên lục giai bát đoạn xông vào đánh một quyền làm hắn bị thương, nhưng tên đó cũng trong nháy mắt bị chôn vùi trong vô số công kích.

“Không sao chứ?” Ngọc La Sát quay đầu nhíu mày hỏi.

“Không sao, không chết được”. Sở Như Mộng thở hổn hển nói, sau đó hắn đột nhiên lấy ra một cái hộp sắt, không biết bên trong là thứ gì, chỉ thấy Sở Như Mộng cầm nó đưa cho Ngọc La Sát nói.

“Ngươi đem thứ này cất kỹ”.

“Đây là…”.

“Một đạo pháp tắc không gian ngưng hình, là do một vị cường giả trước khi ngã xuống tạo thành. Thứ này chính là chìa khóa mở ra vết nứt không gian 8EjGZ của không gian thú, nếu như sau hai giờ, ta nếu chết, ngươi dùng nó mở ra vết nứt không gian, dù sao cũng phải đem đám người này chôn cùng”. Sở Như Mộng nói.

“Ha ha, vậy thì ngươi nên giữ lại ăn tết đi”. Ngọc La Sát ngây ra một lúc, ánh mắt nhìn Sở Như Mộng tràn đầy phức tạp, sau đó nhẹ lắc đầu nói.

“Ngươi…”.

“Hai giờ sao?? Vậy liền đánh đi. Các con! Nói cho ta biết, chúng ta là ai!”. Ngọc La Sát quát lớn.

“Hắc Lang!”. Những người Hắc Lang sống sót quát lớn.

“Không sai, chúng ta là Hắc Lang tinh tặc đoàn, Hắc Lang vừa ra, không có một ngọn cỏ! Để cho đám tạp chủng này biết, Hắc Lang chúng ta chính là bất diệt!”.

“Giết!”.

Sở Như Mộng ở phía sau, khóe miệng hơi nhếch lên. Lạc Cảnh Thiên a Lạc Cảnh Thiên, người của ngươi thật đúng là dễ dùng, thật có chút đáng yêu đâu.



“Hoàng thúc, đừng cùng nàng nói nhảm, động thủ”. Hạ Thiên Thiên nhíu mày nói.

Ngay sau đó, nàng cùng Hoàng Trường Sinh lập tức lao lên hướng về ba người đánh tới.

Có điều, ngay tại lúc này, quang ảnh lóe lên, một người xuất hiện, một chưởng đem hai người Hạ Thiên Thiên đẩy lùi lại.

“Dám can đảm tại căn cứ địa ra tay? Chán sống đúng không? Đừng tưởng ngươi là đệ tử Địa Ngục Quân Chủ ta không dám động thủ”. Âm thanh có chút già nua nhưng lại tràn đầy uy nghiêm vang lên.

Lạc Cảnh Thiên nhận ra người này, chính là cường giả cửu giai trấn giữ tại căn cứ vành đai toái tinh kia.

“Dương lão”. Hạ Thiên Thiên cùng Hoàng Trường Sinh biến sắc.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Người nào ra tay?”. Lão giả kia trầm giọng hỏi, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tại trong căn cứ, giết chết mục chục quân nhân thất giai, đây đơn giản là phát rồ.

“Dương lão, là Hoàng Trường Sinh ra tay, hơn nữa vừa rồi hai người họ còn muốn động thủ với ta”. Vũ Thường Di nói.

Hạ Thiên Thiên nội tâm nhíu lại, nàng bản thân là đệ tử của Địa Ngục Quân Chủ, nếu chuyện lộ ra cũng sẽ không nhận lấy trừng phạt gì lớn. Nhưng mà Hoàng gia thì khác, đến lúc đó, Hoàng gia tuyệt đối sẽ bị thương nặng, thậm chí có khả năng rơi khỏi vị trí thập đại gia tộc.

Bản thân nàng cũng không thiếu tài nguyên, nhưng mà Hoàng gia lại thiếu. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Đệ Cửu Tinh Vực là nơi đào tạo ra vô số thiên tài cung cấp cho chiến trường không gian.

Nó có thể nói là cái nôi của cường giả vũ trụ cũng không quá đáng.

Nói lớn đi, kỳ thực cũng không lớn. Tài nguyên bên trong Đệ Cửu Tinh Vực cùng toàn bộ chiến trường không gian so sánh tới nói hoàn toàn là như muối bỏ biển. Không gây được bất kỳ ảnh hưởng nào.

Nói nhỏ đi, kỳ thực lại không nhỏ. Nơi đầy là nơi toàn bộ các đế quốc đồng thời công nhận muốn để tuổi trẻ thiên tài đi vào rèn luyện, tranh đoạt tài nguyên, cướp đoạt tư nguyên đó mới là cái quy tắc cơ bản của chiến trường không gian. Mà những người kia lại đem quy tắc này phá hủy, đồng thời còn cùng kẻ địch hợp tác.

Đây không phải là điều mà các đế quốc muốn thấy. Dù sao nếu thật muốn những thứ đó, trực tiếp đem quân vào chiếm đóng, dùng số lớn nhân lực giết sạch không gian thú rồi từ từ chơi không phải xong? Còn cần đám đệ tử thiên tài này làm gì.

Đối mặt với Dương lão, Hạ Thiên Thiên thật đúng là không có cách nào làm. Dương lão, tên đầy đủ là Dương Lâm, cửu giai cường giả. Một trong những vị đại tướng nắm giữ quyền lực mạnh nhất chỉ sau phó thống lĩnh cùng thống lĩnh.

“Hạ Thiên Thiên, ngươi tại sao lại ra tay giết người?”. Hoàng Lâm nhíu mày hỏi.

“Dương lão, ta cũng không rõ. Hai người này đến vì hắn, muốn cướp đồ trên tay hắn. Vừa rồi ta còn chưa kịp hỏi, giống như thứ bên trong này rất quan trọng”. Vũ Thường Di nói.

Dương Lâm quay đầu, nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên ông ta hơi ngẩn ra, sau đó ngạc nhiên nói.

“Là ngươi?”.

“Dương lão, ngươi tốt”.

Lạc Cảnh Thiên người dựa vào tiểu Điệp, gương mặt có chút tái nhợt nói.

“Ngươi đây là…”.

“Ha ha khụ khụ, bị người đuổi giết mà thôi, không có gì lớn”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.

“Tại sao?”.

“Dương lão, phiền phức ngài gọi Ám Thần tới, điều này không phải ngài có thể xử lý”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Ồ, ngươi cũng biết ta là ai? Có chuyện gì ta không thể xử lý?”. Dương Lâm mỉm cười hỏi lại.

“Nắm giữ ‘chìa khóa’ đóng mở vết nứt không gian của không gian thú, chế tạo ‘đại càn quét’ diệt đi những người biết chuyện. Dụ dỗ đồng thời ép buộc những người có thân phận cao gia nhập, khống chế tài nguyên hướng đi, cùng địch quốc hợp tác. Những thứ này… ngài xử lý được không?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt hỏi.

“Cái gì?!”.

Đừng nói là Dương Lâm, ngay cả Vũ Thường Hi nghe xong cũng kinh hãi không thôi.

“Theo ta được biết, trong thập đại gia tộc, có ít nhất bảy gia tộc tham gia vào. Đều là thế hệ trẻ tuổi, người lớn tuổi duy nhất ta biết chính là ông ta”. Lạc Cảnh Thiên lần nữa lên tiếng.

“Ngươi biết mình đang nói gì không?!”. Dương lão trầm giọng nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Ta đương nhiên biết, huynh đệ của ta vì để ta có thể thoát ra hiện tại còn đang cùng đám người kia liều mạng không rõ sống chết, ngài cho rằng ta sẽ đi nói đùa về chuyện này? Vẫn là cho rằng trên người ta những vết thương này đều là giả?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt hỏi lại.

“Ngươi có chứng cứ?”. Dương lão hoài nghi.

“Đương nhiên”.

“Rất tốt”. Dương Lâm nghe vậy gật đầu, ông ta quay lại nhìn chằm chằm lấy Hạ Thiên Thiên cùng Hoàng Trường Sinh, âm thanh lạnh như băng vang lên.

“Nếu như đây là thật, các ngươi… một người cũng đừng nghĩ trốn”.

Dưới sự uy hiếp của Dương lão, Hạ Thiên Thiên bình tĩnh nghe theo, Hoàng Trường Sinh gương mặt như tro tàn, ủ rũ không thôi.

Rất nhanh, Dương Lâm liền liên lạc với Ám Thần, Ám Thần nghe được tin lập tức xuất hiện. Lạc Cảnh Thiên đem chứng cứ đưa cho hắn, bên trong có rất nhiều chứng cứ mà An Cửu thu thập được, cùng với toàn bộ tin tức của những người dính vào chuyện này.

Ngay sau đó, Ám Thần đích thân đi cùng ngũ đại Tinh Quốc gặp mặt, nói những gì không rõ, nhưng chỉ sau vài giờ, hàng trăm vạn đại quân của cả hai các đế quốc xuất động bao phủ toàn bộ Đệ Cửu Tinh Vực.

Mặc dù Đệ Cửu Tinh Vực có quy tắc hạn chế nên thất giai trở lên đi vào liền bị áp chế cảnh giới, nhưng mà nhân số thực sự đông lắm. Chỉ trong một ngày, toàn bộ những người trên Đệ Cửu Tinh Vực liền bị bắt giữ.

Phản kháng? Đừng đùa, các đại đế quốc có thể chơi, nhưng ngươi chơi không nổi. Nếu dám phản kháng, trực tiếp lấy ra phi thuyền cỡ lớn, hàng trăm chiếc Diệt Tinh Pháo nhắm vào ngươi, người đầu hàng hay là chịu chết?!

Lạc Cảnh Thiên lúc này đang ở trong căn cứ số 3 nghỉ ngơi, bên ngoài, tiểu Điệp đẩy cửa đi vào.

“Ca ca”.

“Thế nào? Có tin tức chưa?”. Lạc Cảnh Thiên vội ngồi dậy hỏi.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.