Tiểu cô nương này chính là tiểu Điệp, Lạc Tiểu Điệp. Cùng với Lạc Tiểu Nguyệt, nha đầu này chính là mấy đứa nhỏ yêu tộc mà hắn cứu. Nhưng mà rất rõ ràng, hắn đem chúng giao cho Lạc Thiên Y, hiện tại hẳn phải ở Linh Nguyệt Quốc chứ? Làm sao lại ở đây?!
Còn nữa, trên người nàng hiện tại là... Quang Minh Chi Lực? Nàng lúc nào bước vào lục giai?!
“Ca ca, chuyện nói sau”. Tiểu Điệp thấp giọng nói, một tay đỡ lấy Lạc Cảnh Thiên, tay còn lại cầm chủy thủ đưa ra phía trước, ánh mắt băng lãnh nhìn lấy đám người Chương Vũ.
“Người của Hắc Y? Đám sát thủ các ngươi lúc nào nhận nhiệm vụ bảo vệ người khác?”. Chương Vũ kinh ngạc hỏi.
Tiểu Điệp không đáp, chỉ chậm chạp đỡ lấy Lạc Cảnh Thiên từ từ lùi lại.
“Hừ! Muốn đi? Vậy hỏi qua ta sao? Bắt chúng lại!”. Chương Vũ khẽ quát.
Nhưng mà ngay tại lúc này, đột nhiên một đám người hư không xuất hiện, tất cả đều là người của Hắc Y, trên thân mặc quần áo cũng giống như tiểu Điệp đang mặc.
“Ngăn chúng lại, bất kỳ giá nào”. Tiểu Điệp khẽ nói.
Nhất thời, Lạc Cảnh Thiên liền được tiểu Điệp cùng đám người Hắc Y hộ tống rời đi. Có điều đám người Chương Vũ đuổi rất sát, khó lòng mà có thể rời đi được.
“Kế hoạch B”. Một tên Hắc Y khẽ nói.
Vừa dứt lời, đám Hắc Y liền lao tới, lần này đối mặt với công kích của mấy người Chương Vũ, họ không trốn tránh, cũng không đánh trả, mà là trực tiếp chịu đựng công kích của họ, cơ thể cố gắng mà giữ lại những người này.
“Bạo!”.
Oanh!
“Ta thiên, Hắc Y các ngươi điên rồi đúng không?!”. Chương Vũ vội vàng tránh qua một bên sau đó quát lớn. Đám người này, vậy mà vì bảo vệ Lạc Cảnh Thiên, lại chơi trò tự bạo.
Điên hết rồi sao?!
Chỉ có mấy chục người, hơn nữa đa phần đều là ngũ giai, vậy mà lại có thể ngăn cản bước tiến của họ. Dựa vào phương thức tự bạo, đem đường đi chặn lại gắt gao.
Tiểu Điệp cùng Lạc Cảnh Thiên thân ảnh càng lúc càng xa. Chương Vũ biết hắn đã ngăn không được, cho nên trong mắt hắn hiện lên vô tận sát khí, âm thanh băng lãnh vang lên.
“Cho người liên lạc với phi hành bộ. Ngăn chặn tất cả đường bay, phi thuyền nào tự ý cất cánh, tại chỗ bắn rụng. Đem phi thuyền mẹ kéo tới, vận dụng Diệt Tinh Pháo, ta muốn toàn bộ xung quanh căn cứ biến thành bột phấn!”.
“Vậy chúng...”.
“Kéo dài thời gian gọi ngươi tới, cho ta toàn bộ giết”.
Dứt lời, Chương Vũ quay người liền đi, để lại hai tên thủ hạ phía sau. Đám người Hắc Y nhìn nhau, muốn ngăn lại Chương Vũ đã không được, chỉ cần vừa lao lên liền bị hai tên kia một chưởng đánh giết. Muốn cùng chúng tự bạo lại không có cách tiếp cận.
Tình thế lâm vào giằng co.
Lạc Cảnh Thiên lúc này đã được tiểu Điệp dẫn đi, cho đến một cái phí thuyền, tiểu Điệp dừng lại, đặt Lạc Cảnh Thiên xuống nghỉ ngơi, sau đó âm thanh vang lên.
“Bay lên”.
“Vâng”.
Tên điều khiến ngồi vang phi thuyền cá nhân rồi bay lên, để lại hai người Lạc Cảnh Thiên và tiểu Điệp ở lại phía dưới, bay được tầm 20 giây thì tại lúc này, một đạo cường quang bắn tới.
Oanh!
Phi thuyền trực tiếp nổ tung, vô số vụn vỡ rơi trên mặt đất.
“Đi mau, chúng phát động phi thuyền lùng tìm rồi”. Tiểu Điệp khẽ nói.
Lạc Cảnh Thiên bị tiểu Điệp ôm lấy chạy như bay, bản thân nàng nắm giữ Quanh Minh Chi Lực, có thể dễ dàng đem ánh sáng chiếu xạ trên người ẩn nấp, nhưng mà phi thuyền nắm giữ công nghệ cao, có thể dễ dàng phát hiện sinh vật sống dù đã ẩn thân.
Ma lực trong cơ thể Lạc Cảnh Thiên đã hồi phục được một thành, thân thể cũng đã có chút sức lực, có điều vẫn rất yếu. Hắn biết hiện tại không phải lúc để suy nghĩ xem vì cái gì tiểu Điệp sẽ ở đây, hắn đem ma lực bao phủ toàn thân hai người, sau đó vận dụng Hỗn Độn Châu che đậy lại khí tức sinh mệnh trên người họ.
Có tiểu Điệp ngụy trang, lại thêm hắn che đậy khí tức, phi thuyền đừng nghĩ có thể tìm được dấu vết của họ. Có điều cái này cũng chỉ có thể duy trì được năm phút, thời gian càng lúc càng gấp gáp.
“Ca ca, ngươi không sao chứ?”. Nhìn thấy phi thuyền rời đi, tiểu Điệp nhẹ thở ra, ánh mắt lo lắng nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Ta không sao, chỉ là mệt mỏi một chút”. Lạc Cảnh Thiên nằm trên đất mệt mỏi nói.
Tiểu Điệp giúp hắn băng bó vết thương, sau đó lại cõng lấy hắn bắt đầu chạy.
“Ngươi đem ta bỏ xuống, chạy không được. Đường đã bị chúng phong toả, muốn thoát đi đơn giản là người si nói mộng”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ta có cách, ca ca, ngươi nghỉ ngơi tốt, rất nhanh liền có thể trở lại căn cứ phân khu, đến lúc đó đám người kia không có cơ hội. Chúng ta cũng sẽ sống sót”. Tiểu Điệp mím môi nói.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, không hiểu nàng nói ‘biện pháp’ kia là cái gì. Nhưng mà một lúc sau hắn liền biết, tiểu Điệp trên không trung bắn ra tín hiệu triệu tập, chỉ có vài chục giây, hàng trăm chiếc phi thuyền cỡ nhỏ ẩn nấp quanh vành đai toái tinh xuất hiện.
Tiểu Điệp đem hắn đưa lên một chiếc phi thuyền dưới mặt đất, sau đó bắt đầu bay lên
Những phi thuyền kia xuất hiện đã gây chú ý tới đám người kia, rất nhanh liền có vô số phi thuyền tiếp cận oanh diệt.
Lạc Cảnh Thiên ở trong phi thuyền, đầu quay về phía sau, hắn cả đời này cũng không nghĩ tới lại chứng kiến cảnh tượng này. Hàng trăm chiếc phi thuyền cỡ nhỏ kia đem họ bảo vệ gắt gao, là dùng mạng bảo vệ lấy họ, che kín mọi phương hướng công kích.
Từng chiếc, từng chiếc phi thuyền đổ xuống trước mặt hắn.
Mặc dù hắn không quan tâm cái gọi là sinh mệnh, nhưng nhiều người như vậy vì hắn chết đi, nội tâm của hắn xuất hiện cảm xúc vô cùng phức tạp.
Tiểu Điệp đem hắn lao thẳng về phía truyền tống trận, trước khi lao xuống liền vận dụng hoả lực oanh tạc xung quanh đem đám người bên trong xua đuổi. Cho đến khi lao xuống, xung quanh họ từ vài trăm chiếc phi thuyền đã lác đác không còn lại bao nhiêu.
Vừa hạ xuống, lại có mấy chục người Hắc Y xuất hiện. Bên trong căn cứ, có rất nhiều người của Chương Vũ ngăn cản, nhưng một lần nữa, Hắc Y dùng tính mạng điên cuồng tự bạo bạo ra một con đường máu cho hai người Lạc Cảnh Thiên, tiểu Điệp lúc mang theo hắn còn bị dính vài chiêu dẫn tới bị thương.
Ngay khi lao vào trong truyền tống trận, gần như đã không có người của Hắc Y sống sót.
Bá!
Ánh sáng loé lên, Lạc Cảnh Thiên cùng tiểu Điệp biến mất trong không khí. Thấy cảnh này, Chương Vũ ở phía xa vô lực quỳ xuống.
Xong!
Thật sự xong!
...
Căn cứ số 3, Đông khu, phân khu 7.
Lạc Cảnh Thiên cùng tiểu Điệp xuất hiện tại bên trong quảng trường. Vừa xuất hiện họ liền bị một đám quân nhân bao vây, Lạc Cảnh Thiên thân phận còn dễ nói, nhưng mà sự xuất hiện của tiểu Điệp khiến đám quân nhân cảnh giác vô cùng.
Họ muốn mang nàng đi tra hỏi, nhưng Lạc Cảnh Thiên ngăn cản dẫn tới đám quân nhân phải đi tìm Vũ Thường Di. Rất nhanh, Vũ Thường Di nghe tin liền xuất hiện, khi nhìn thấy bộ dạng của Lạc Cảnh Thiên, nàng liền ngẩn ra.
“Mau đưa họ đi chữa trị”. Vũ Thường Di lớn giọng nói.
“Trưởng quan, nữ nhân này thân phận không xác định, đây là trái quy tắc”.
“Ta nói lập tức, lập tức, điếc sao?”.
“Không cần... trưởng quan, ngươi mang thứ này... cho Ám Thần. Đây là... thứ... rất quan trọng”. Lạc Cảnh Thiên thở hổn hển nói. Vết thương của hắn càng lúc càng nặng dẫn tới thể lực của hắn đã bị tiêu hao hầu như không còn.
Vũ Thường Di nhìn hộp quà trong tay, lại nhìn Lạc Cảnh Thiên, nàng vội hỏi.
“Đây là thứ gì?”.
“Đệ Cửu Tinh Vực... có người... tư thông địch quốc. Chuyện này ảnh hưởng tới... rất nhiều đại gia tộc. Đừng nói nhảm, mau đi”. Lạc Cảnh Thiên gần như quát lên.
Vũ Thường Di ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi, nhưng mà ngay tại lúc này, một bóng người xuất hiện.
“Hạ Thiên Thiên? Ngươi làm sao ở đây?”. Vũ Thường Di ngẩn ra.
“Đem thứ đó cho ta, nếu không đừng trách ta vô tình”. Hạ Thiên Thiên lạnh lùng nói.
“Nực cười, chỉ bằng ngươi?”. Vũ Thường Di khinh thường nói.
“Hừ, không biết tốt xấu. Động thủ!”. Hạ Thiên Thiên hừ lạnh.
Ngay lập tức, một bóng người xuất hiện, trong nháy mắt đem toàn bộ binh lính xung quanh giết sạch sẽ.
“Hoàng Trường Sinh? Hoàng gia các ngươi điên rồi đúng không? Dám giết người của ta?”. Vũ Thường Di kinh hãi kêu lên.
Hoàng Trường Sinh, Hoàng gia nhị trưởng lão, thực lực bát giai tam đoạn, một trong những cường giả rất nổi danh của Hoàng gia, từng lập không ít công lao cho Linh Hoả Quốc.
Nàng vẫn chưa hiểu vấn đề này nghiêm trọng tới cỡ nào, vẫn chỉ cho là Hạ Thiên Thiên muốn trả thù Lạc Cảnh Thiên mà thôi.
“Ha ha, Thường Di nha đầu, ta không muốn cùng ngươi gây khó dễ. Đem đồ giao ra, nếu không hôm nay không có ai có thể sống rời đi. Ngươi tốt nhất không nên xen vào”. Hoàng Trường Sinh nói.
Vũ gia rất mạnh, hắn cũng không muốn động Vũ Thường Di khi nàng không Xnp4K biết chuyện.
“Trong này rốt cuộc là thứ gì?”. Vũ Thường Di nhớ tới câu nói vừa rồi của Lạc Cảnh Thiên, nàng nâng lên chiếc hộp trầm giọng hỏi.
(ps: 3 chương, bù 1c hôm qua)
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.