“Biết, ta đương nhiên biết. Đại nhân có lẽ không để ý, ngày đó ta cũng là một người ở hiện trường, cho nên may mắn được thấy ngài”. Cố Tiểu Minh đáp.
Nhìn bộ dáng của hắn thật sự quá mức… hèn mọn. Mỗi lời đều là đang lấy lòng.
Lạc Cảnh Thiên nhìn ông ta một cái rồi nói.
“Đã như vậy ta cũng sẽ không nhiều lời, mấy người này là người của ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên chỉ về tên nam tử mặc khôi giáp hỏi.
“Là… phải. Không biết hắn đắc tội đại nhân ở điểm nào?”. Cố Tiểu Minh dò hỏi.
“Cũng không có gì, hắn chẳng qua nói ta là một cái nữ nhi khống mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên thản nhiên nói.
Cố Tiểu Minh nghe vậy nhất thời biến sắc, không chút do dự cho tên kia một cái tát.
“Khốn kiếp! Ngươi chán sống đúng không? Lời này cũng dám nói?”.
“Đại… đại nhân. Thật sự ta không biết, là tên kia nói, ta cũng không biết rõ vị… đại nhân này là ai. Thật sự, ta thật không biết”. Nam tử kia vội nói.
“Không biết liền có thể tùy tiện nói lời này? Có phải cảm thấy có phủ thành chủ làm hậu thuẫn nên ngươi có thể hoành hành ngang ngược?”.
“Đừng ở đó tiếp tục diễn, diễn kỹ của ngươi còn kém lắm. Muốn bảo vệ hắn cũng không cần trước mặt ta giả tạo ra bộ dáng như này”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt lên tiếng.
“Đại nhân, ta…”.
“Không cần giải thích, hắn thì quên đi, người không biết không có tội, trừng phạt một chút liền tốt. Nhưng những người khác ta không hi vọng chúng thấy được bình minh ngày mai. Hiểu?”.
“Minh bạch”. Cố Tiểu Minh vội nói.
“Hiểu là tốt, cứ như thế đi”. Lạc Cảnh Thiên đem một ít tiền để xuống, sau đó liền dẫn tiểu Giai rời đi.
Một lúc sau…
Bốp!
Cố Tiểu Minh khi thấy Lạc Cảnh Thiên đã đi, ông ta liền quay lại tiếp tục cho nam tử kia một cái tát.
“Ngươi chán sống rồi đúng không?”.
“Cha… ta….”.
“Ngậm miệng!”.
“Ta không phải đã sớm cảnh cáo ngươi sao? Ngươi mẹ nó rốt cuộc làm cái gì? Ngươi biết vị đại nhân này là ai không? Toàn bộ Đông Long Thanh Nguyệt Thành cũng không có người dám gây. Ngươi hiện tại tốt, không chỉ chọc vào người không nên chọc, còn mẹ nó lại dám nơi người ta nữ nhi khống”.
“Người ta là ai? Mở miệng một tiếng loại nữ nhân nào không có? Còn cần phải làm chuyện bỉ ổi đó?”. Cố Tiểu Minh đơn giảm tức điên.
“Cha. Ta thật không biết...”.
“Ngươi không biết, ngươi mẹ nó cái gì cũng không biết. Nam đó Cổ gia kém chút nữa liền bị hắn diệt. Cố gia chúng ta mới có thể may mắn đi tới ngày hôm nay. Ca ca ngươi Cố Vương Đan càng là bị nhốt lại một năm trời. Ngươi cái mẹ gì cũng không biết tại sao lại dám đi chọc người ta?”.
“Nói! Câm sao?!”. Cố Tiểu Minh quát lên.
“Ta... là ta ngu xuẩn, lỗi của ta, thật xin lỗi”.
“Xin lỗi? Một tiếng xin lỗi liền xong việc? Nếu không phải vị đại nhân này rộng lượng không chấp nhất với ngươi, ngươi cho rằng hiện tại ngươi có thể còn sống?”.
“Một câu xin lỗi của ngươi có thể để cho Cố gia được cứu vãn? Ngươi mặc dù không chết, nhưng ngươi mẹ nó biết ngày mai Cố gia chúng ta sẽ thế nào sao? Cố gia phải đối mặt là Cổ gia cùng Long gia chất vấn”.
“Chúng ta phải đối mặt là 08njh phải chịu áp lực chèn ép từ hai cái đỉnh cấp gia tộc. Cố gia tốn nhiều thời gian như vậy mới có thể bước lên chức vị thành chủ. Nhưng chỉ vì ngươi, cái địa vị này ngày mai liền biến mất. Một câu xin lỗi của ngươi có thể thay đổi được sao? Hả?”. Cố Tiếu Minh hận không thể một quyền đem hắn đánh chết.
Nam tử mặc khôi giáp toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, hắn âm thanh có chút run rẩy vang lên.
“Cha... người kia... vị đại nhân kia... thật sự có sức ảnh hưởng khủng bố như vậy sao?”.
Cổ gia hiện tại vẫn sống rất tốt, mặc dù nghe nói năm đó bị người thần bí kém chút diệt tộc, nhưng hắn vốn không tin chuyện này. Còn cho rằng Long gia cùng Cố gia hợp tác chèn ép Cổ gia.
Dù sao gia tộc tranh đấu chuyện gì làm không được?!
“Sức ảnh hưởng? Vị đại nhân kia một thân một mình liền giết chết Cổ Sâm, một chiêu liền đem Cổ Minh đánh trọng thương đến bây giờ cũng chưa lành. Nói không khoa trương, đại nhân kia chỉ cần muốn liền có thể giết sạch tam đại gia tộc mà không tốn chút sức lực nào”.
“Ngươi cho rằng trước kia ta là nói đùa với ngươi?”. Cố Tiểu Minh gằn giọng đáp.
Nam tử kia hai chân mềm nhũn ngã trên đất, hắn hiện tại cuối cùng cũng biết rõ người mình vừa đắc tội đáng sợ tới mức nào.
“Cho ta đứng dậy. Không nghe thấy vị đại nhân kia vừa rồi nói gì? Lập tức cho ta đi đem đám người kia xử lí”. Cố Tiểu Minh một cước đạp vào người tên kia quát lên.
“Ta... ta lập tức đi”.
...
“Cha, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”. Lạc Tuyết Giai ngồi trên lưng Đại Bạch hiếu kỳ nhìn qua Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Cha đương nhiên là muốn dẫn tiểu Giai đi du ngoạn rồi”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Nhưng mà Đông Long Thanh Nguyệt Thành chúng ta sớm đã đi hết rồi. Còn chỗ nào chưa tới sao?”. Tiểu Giai khó hiểu hỏi.
“Ha ha, đương nhiên là có. Một lát ngươi sẽ biết”. Lạc Cảnh Thiên bật cười xoa đầu nàng nói.
Hắn muốn đem nàng mang ra khỏi Đông Long Thanh Nguyệt Thành. Ở bên ngoài so với nơi đây càng lớn, hơn nữa hắn còn phải đi tìm nguyên liệu chế tạo, đem Lạc Tuyết Giai bỏ lại hắn không quá yên tâm.
Mà hiện tại hắn đi tới chính là Long gia. Bởi vì hắn phát hiện cửa ra vào nơi này đã bị đổi chỗ, hắn lại không muốn tốn thời gian đi tìm, cho nên trực tiếp đến Long gia tìm Long Thiên Tường hỏi
“Dừng lại! Ngươi là...”.
Tên gác cổng chưa nói hết câu liền bị nghẹn lại, hắn nhận ra Lạc Cảnh Thiên. Đây không phải là vị đại nhân kia sao?!
“Đại... đại nhân?”.
“Ngươi còn nhớ ta? Ta là tới tìm Long Thiên Tường”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Đại nhận, Long đại nhân đã rời đi hơn một tháng, khả năng phải mất mấy tuần nữa mới trở về được”. Tên kia cung kính nói.
“Là có chuyện gì sao?”.
“Đúng vậy, cách đây một tháng có ma vật xâm nhập vào thành, còn giết người. Cho nên rất nhiều người gia nhập vây quét”.
“A... vật Long Nhã đây?”.
“Long tiểu thư hiện tại đang ở sau núi”.
Sau núi?!
Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày một chút, nhớ tới lần đầu gặp Long Nhã. Vậy hẳn là ở đó. Nhìn qua Lạc Tuyết Giai, suy nghĩ một chút rồi cười nói.
“Tiểu Giai, cha đi có chút việc, ngươi ở lại đây chơi có được hay không?”.
“Không muốn!”.
“... Một chuỗi đường hồ lô”. Lạc Cảnh Thiên giơ lên một ngón tay.
“Hai chuỗi”. Lạc Tuyết Giai con mắt đảo một cái, giơ lên hai ngón tay cười nói.
“Hai chuỗi liền hai chuỗi, nhưng ngươi nhất định phải nghe lời. Ở lại đây cùng Đại Bạch chơi. Có người ức hiếp ngươi ngươi liền để Đại Bạch lên cắn hắn”.
“Nếu đánh không lại đây?”.
“Đem quả cầu bóp vỡ”.
Dặn dò Lạc Tuyết Giai vài câu, Lạc Cảnh Thiên liền đi về phía sau núi. Trên người Lạc Tuyết Giai hắn có dùng vô số trận pháp phòng ngự, dù là ma vật cấp bảy công kích cũng không phá được, cho nên cũng không có gì phải lo lắng.
Tốn một giờ đến nơi, hắn đi thẳng tới hồ nước, chỉ là trước mắt bị lá cây che chắn hắn không quá chú ý, nhưng khi đem lá cây tán ra, hắn liền ngẩn ra.
Bởi vì hắn thấy được Long Nhã lúc này vừa mới từ dưới hồ nước đi lên, toàn thân không mảnh vai che thân, dáng người hoàn mỹ không chút tỳ vết, hai cặp bánh bao bại lộ trong không khí. Đôi chân dài trắng nõn vẫn còn đang dính nước làm cho bầu không khí hiện lên một vẻ câu dẫn nhân tâm.
Lúng túng nhất chính là Long Nhã lúc này ánh mắt cùng hắn đang nhìn lẫn nhau.
Lạc Cảnh Thiên cơ thể có chút nóng lên, mặc dù hắn định lực trước giờ vẫn rất tốt, nhưng mà hai năm qua không có chạm qua nữ nhân, hiện tại thấy một nữ tử khoả thận, hơn nữa đây càng là một cái mỹ nhân. Cho nên cơ thể nổi lên phản ứng cũng là điều bình thường.
Hắn cùng Long Nhã nhìn nhau vài giây, Lạc Cảnh Thiên trong đầu hiện lên ý nghĩ: hoá ra nàng là một cái Bạch Hổ.
Không đúng, ta đang suy nghĩ cái gì? Hắn vội vàng quay người lại. Âm thanh vang lên.
“Ngươi trước tiên mặc quần áo lại”.
Long Nhã nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Cảnh Thiên, có kinh hỉ, có giật mình, lại có chút thất lạc.
Năm đó Lạc Cảnh Thiên không có nhìn thấy thân thể nàng xem như xong, nhưng hiện tại đã nhìn thấy, lại thấy gần như vậy. Hắn vậy mà không chút nào động tâm, chẳng lẽ nàng mị lực không đủ?.
Long Nhã nhất thời nội tâm có chút không phục, nhất là nghe được lời nói của Lạc Cảnh Thiên. Nàng tức giận cắn răng, không thèm đoái hoài tới quần áo vẫn còn trên thảm cỏ, trực tiếp đi tới phía sau Lạc Cảnh Thiên kéo hắn quay lại.
“Ta chẳng lẽ không đẹp? Ta có chỗ nào không đủ hấp dẫn? Ngươi thấy đều đã thấy, hiện tại lại muốn xem như không có chuyện gì xảy ra hay sao?”. Long Nhã tức giận nói.
Lạc Cảnh Thiên gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó lại dở khóc dở cười. Nữ nhân này... đầu óc vào nước sao? Cứ như vậy hi vọng bản thân bị người khác nhìn thấy?!
Bất quá nhìn thấy hai mắt nàng lúc này đã có chút ngấn lệ, hắn biết mình nghĩ nhiều.
“Ta cũng không có ý gì khác, đây chỉ là ngẫu nhiên mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên nghiêng đầu qua chỗ khác nói.
Long Nhã gương mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi lại, trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ “ác liệt”. Sau đó liền thấy Long Nhã hai tay ôm lấy mặt Lạc Cảnh Thiên, đôi môi dán tới.
Lạc Cảnh Thiên bị tập kích có chút ngẩn ra. Nha đầu này... đã ngươi tự dâng tới tận cửa, vậy ta cũng sẽ không khách khí.
Hắn đổi bị động thành chủ động, hai tay đem nàng ôm lấy. Một lúc sau mới rời môi. Nhìn Long Nhã gương mặt xấu hổ đỏ bừng, Lạc Cảnh Thiên âm thanh bất thiện vang lên.
“Ngươi cũng đừng hối hận”.
Sau đó, hai tay đem nàng bế lên, xung quanh xuất hiện một đạo vòng sáng đem hai người bao phủ che chắn lại. Bên trong nhất thời xảy ra một trận mây mưa không dứt...