Đám người trực tiếp liền ngẩn ra, không chạm vào người làm sao lại có thể đánh bay tên kia? Đây là làm sao làm được?!
Tên nam tử cao to ngẩn ra một chút sau đó lập tức rút kiếm chỉ Lạc Cảnh Thiên quát lên.
“Dám động thủ? Người tới, đem hắn bắt lại”.
Tiếng nói vừa ra, lập tức có vài người ban đầu ở phía sau rút vũ khí đi lên.
“Đại Bạch, đi ra, đánh người xấu rồi”. Không chờ Lạc Cảnh Thiên nói, Lạc Tuyết Giai liền lập tức kêu lên.
Vừa dứt lời, Đại Bạch không biết từ đâu chui ra, trực tiếp từ cửa sổ lao vào, chỉ vài giây liền đem đám người đánh ngả, sau đó lao thẳng về phía tên nam tử cao to đem hắn đè xuống đất, một chân ép lên ngực hắn, miệng lộ ra hai chiếc răng cửa sắc nhọn.
“Báo động! Lập tức báo động!”. Gần đó đám người lập tức kêu lên.
Tại Đông Long Thanh Nguyệt thành, ma vật tấn công người khác cũng không phải chuyện đơn giản. Bởi vì đại bộ phận ma vật tại Đông Long Thanh Nguyệt thành đều là có chủ nhân hoặc đồng bạn. Cho nên rất ít trường hợp ma vật tấn công ngươi khác ở đây.
Nhưng mà hiện tại, bất kể Lạc Cảnh Thiên có phải chủ nhân của ma vật này không thì cũng là chuyện lớn. Cho nên đám người lập tức truyền tin cho người của phủ thành chủ.
Nói thì chậm nhưng thực ra chuyện xảy ra rất nhanh, ngay khi Đại Bạch xuất hiện liền đã có người truyền tin đi rồi. Toàn bộ Đông Long Thanh Nguyệt thành, mỗi nơi đều có một số luyện kim vật phẩm làm nhiệm vụ truyền tin, cho nên tin tức vừa gửi đi liền có một số lớn người của phủ thành chủ hành động.
“Ngươi… ngươi lại dám ra lệnh cho ma vật giết người?”. Tên nam tử cao to thấy mình chỉ bị con ma vật này bắt lại liền quay qua nhìn Lạc Cảnh Thiên kêu lên.
“Đại Bạch, đánh hắn nha. Lại dám ức hiếp cha ta”. Lạc Tuyết Giai âm thanh trong trẻo tức giận vang lên.
Đại Bạch nhận lệnh, bàn chân trước nhô ra ba cái móng vuốt sắc nhọn, trực tiếp xẹt xẹt vài tiếng cào lên người tên nam tử cao to. Nhưng mà chỉ là vết thương ngoài da, Lạc Cảnh Thiên từng căn dặn nó, trừ khi gặp nguy hiểm, nếu không không cho phép giết người.
Cho nên nó cũng chỉ là đem tên nam tử này đánh bị thương ngoài da mà thôi, chỉ có WZMBm điều bộ dáng có chút thảm. Quần áo bị xé rách không nói, trên người còn bị vô số vết cào, máu chảy không nhiều nhưng rất dọa người.
Rầm rầm rầm!
Từng tiếng chân dồn dập vang lên, một đám người mặc chiến giáp, tay cầm vũ khí cùng khiêng chạy tới, đem toàn bộ tửu lâu bao vây lại, mà có tận mấy chục người lập tức lao lên trên.
Đại Bạch thấy nhiều người hướng vũ khí về mình, móng vuốt của nó trực tiếp cắm vào người tên nam tử làm hắn đau đớn kêu lên. Mục đích chính là vì uy hiếp đam người kia, các ngươi dám tới ta liền giết hắn.
Một tên nam tử toàn thân mặc khôi giáp, tay cầm trường thương đi tới, nhìn qua thực lực có vẻ không yếu, hẳn là đạt tới cấp năm đỉnh phong. Không nói hai lời, trường thương trực tiếp công kích Đại Bạch.
Đại Bạch cảm nhận được uy hiếp, móng vuốt càng dài ra, đâm vào tên nam tử càng sâu, ít nhất cũng có hơn 10cm, kém một chút liền đâm vào tim hắn. Miệng nó há ra cắn vào thanh trường thương đang đâm tới kia. Vốn dĩ với thực lực của nó là không thắng được tên nam tử mặc khôi giáp này, nhưng hai năm qua Lạc Cảnh Thiên cho nó ăn không ít thứ tốt, cho nên lực lượng có nó rất mạnh, hơn nữa hàm răng của nó càng là đạt tới cấp bậc cực cao.
Một miệng rơi xuống liền đem trường thương cắn gãy.
“Đại Bạch!”. Lạc Cảnh Thiên cau mày nói.
“Y A”.
Đại Bạch ủy khuất kêu lên, sau đó rút ra móng vuốt của nó khỏi tên nam tử. Nó biết ý của Lạc Cảnh Thiên, bởi vì trường hợp có chút máu me không thích hợp Lạc Tuyết Giai nhìn, cho nên Lạc Cảnh Thiên mới lên tiếng.
Chẳng qua rút ra móng vuốt, nó cũng không có buông ra tên nam tử, mà là bàn chân đè lên đầu hắn, mong vuốt càng là nhô ra nắm lấy đỉnh đầu tên kia. Ánh mắt ác liệt nhìn đám người gầm gừ kêu lên như muốn cảnh cáo, cuối cùng mới lùi lại đi về bên cạnh Lạc Tuyết Giai.
Lạc Tuyết Giai muốn nhìn, nhưng lại bị Lạc Cảnh Thiên cản lại.
“Ngươi là chủ nhân của…”.
Tên nam tử mặc khôi giáp chưa nói hết lời, Lạc Cảnh Thiên cánh tay liền đã vung lên, một trận cuồng phong quét qua đem tên nam tử nằm dưới đất thôi một cái, trực tiếp đem hắn thôi bay ra ngoài cùng với toàn bộ vết máu trên sàn nhà.
“Ngươi!”. Thấy Lạc Cảnh Thiên động thủ, tên nam tử mặc khôi giáp tức giận nói không ra lời, chỉ là hắn lại không dám tự tiện hành động. Bởi vì hắn không phán đoán ra được thực lực của đối phương cho nên chỉ có thể kéo dài thời gian chờ viện binh tới.
“Cuối cùng cũng xem như sạch sẽ một chút”. Lạc Cảnh Thiên nhìn quanh, không còn thấy vết máu nào mới gật gù nói, bàn tay cầm lên ly rượu uống một ngụm, gương mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
“Ngươi là ai? Tại sao lại để ma vật công kích người khác?”. Tên nam tử mặc khôi giáp nhíu mày trầm giọng hỏi.
Lạc Cảnh Thiên không đáp, vẫn thản nhiên nhắm nháp rượu.
Khinh người quá đáng!
Tên nam tử mặc khôi giáp tức giận muốn chết, nhưng mà lại không dám tùy tiện hành động.
Hừ! Người chờ! Người người phủ thành chủ tới xem ngươi còn có thể phách lối như vậy hay không.
“Tiểu Giai, mau ăn đi, đồ ăn đều nguội hết rồi”. Lạc Cảnh Thiên nhìn tiểu Giai nói.
“Cha, ngươi còn chưa có cho Đại Bạch ăn đây”.
“... Cha ngươi cũng chưa ăn, làm sao không thấy ngươi quan tâm như thế? Suốt ngày Đại Bạch Đại Bạch”. Lạc Cảnh Thiên bất mãn nói.
“Cha, Đại Bạch vốn dĩ không có tay, không thể tự lấy thức ăn, ngươi có tay đó a, không thể tự mình lấy sao? Làm sao còn tính trẻ con như vậy?”. Lạc Tuyết Giai một mặt nghiêm túc nói.
Lạc Cảnh Thiên: …
Mẹ nó, hắn làm sao cảm thấy địa vị của mình ẩn ẩn bị uy hiếp đây?!
Ánh mắt liếc về phía Đại Bạch, Đại Bạch trực tiếp bị dọa co rúm lại.
Đại lão, là con gái ngươi nói cũng không phải ta, ngươi muốn tính sổ liền tìm nàng, liên quan ta chuyện gì? Ngươi cũng không thể giận cá chém thớt a.
“Tiểu Giai, ngươi ăn qua thịt thỏ nướng than hoa chưa? Muốn ăn hay không ta làm cho ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn tiểu Giai hỏi.
“Cha, ngươi muốn làm gì?!”. Lạc Tuyết Giai ôm lấy đầu Đại Bạch, ánh mắt cảnh giác nhìn Lạc Cảnh Thiên.
“Đương nhiên là muốn đem nó nương a. Nếu không sau này ngươi bị nó lừa chạy làm sao bây giờ”.
“Cha, là ngươi đem nó cho ta a”.
Lạc Cảnh Thiên há hốc miệng lại nói không ra lời.
Đây chính là trong truyền thuyết lấy đá đập chân mình? Sớm biết hắn liền không cho nàng dưỡng sủng vật.
Đám binh lính hai mặt nhìn nhau. Hai cha con này là tới khôi hài sao? Vẫn là xem họ là không khí? Khinh người như vậy?!
Lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ đi tới, không cần đoán, là một tên chiến sĩ cấp sáu. Độ tuổi hẳn là ở mức trung niên, Lạc Cảnh Thiên cũng không có quen biết người này, dù sao tại Đông Long Thanh Nguyệt thành hắn cũng không có quen biết mấy người.
“Chuyện gì xảy ra?!”. Nam tử trung niên trầm giọng hỏi.
“Đại nhân, là hắn lệnh cho ma vật tấn công người khác, người bị công kích là người của chúng ta”. Tên nam tử mặc khôi giáp lập tức đáp.
Nghe vậy, nam tử trung niên nhìn qua Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà một giây sau, hắn ánh mắt co rút lại, hai chân đều có chút mềm. Làm sao… làm sao lại gặp tên ma đầu này ở đây?!
“Đại nhân, chính là hắn, hơn nữa khả năng hắn còn là một cái nữ nhi nô”. Nam tử khôi giáp nói, nội tâm có chút cười gằn. Hiện tại ngươi phách lối một chút cho ta xem.
Bốp!
Một tiếng bạt tai vang lên, tên nam tử trung niên trực tiếp cho tên kia một tát khiến hắn ngã xuống đất.
“Đại… đại nhân?”.
“Ngậm miệng!”. Nam tử trung niên quát lên, sau đó vội vã đi tới trước người Lạc Cảnh Thiên cung kính cúi đầu nói.
“Tiểu nhân Cố Tiểu Minh bái kiến đại nhân”.
Nhất thời, đám người phía sau toàn bộ đều ngây ra như phỗng.
Trong mắt họ người cao không thể với tới, lại hướng về tên thanh niên kia… cúi đầu xưng tiểu nhân? Người này… người này đến cùng là ai?!
Tên nam tử mặc khôi giáp nhất thời choáng váng, hắn hiện tại xem như rõ ràng, mình đá phải tấm sắt cứng, hơn nữa còn mẹ nó cứng rắn tới mức có thể đem hắn đè chết. Toàn thân hắn lúc này cũng đồ đầy mồ hôi lạnh.
“Ngươi biết ta?”. Lạc Cảnh Thiên hơi nhướng mày hỏi.